*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, đây là lần thứ hai Lộc Lâm Linh đến đây.
Vào xuân nhiệt độ tăng trở lại, thực vật có chút sức sống ngoan cường đã đâm chồi nảy lộc.
Lộc Lâm Linh đi rất chậm. Năm ấy cô khóc rất nhiều, lúc đến khóc, lúc về cũng khóc, thế nên hôm nay căn bản không nhớ rõ vị trí cụ thể ở đâu.
Lục Dương nắm tay cô, đi ở phía trước. Cuối cùng anh dừng lại trước một bia mộ.
Lộc Lâm Linh nhìn mũi chân mình, không muốn ngẩng đầu, từng giọt từng giọt nước mắt trào khỏi bờ mi rơi xuống.
"Dì, con và Linh Linh đến thăm dì rồi đây."
Lục Dương đặt bó hoa trên tay xuống, ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Lộc Lâm Linh. Cứ vậy đứng bên cô im lặng an ủi, không nói chuyện.
"Mẹ… mẹ… mẹ, con rất nhớ mẹ…"
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa hướng dương cũng theo đó khẽ cong lên, như đang gật đầu đáp lại.
Linh Linh, Linh Linh của mẹ.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Bia mộ rất sạch sẽ, người phụ nữ trong tấm ảnh trên bia mộ cũng rất đẹp, bà đang cười dịu dàng ấm áp. Lộc Lâm Linh có một đôi mắt rất giống bà.
Người đàn ông trẻ tuổi lôi kéo cô gái đang khóc thảm thiết bên cạnh mình quỳ xuống, tóc hai người quấn quýt lấy nhau trong gió.
Cảm ơn con, con của mẹ.
Đứng ở nghĩa trang sững sờ hơn một tiếng, cả tay lẫn chân Lộc Lâm Linh đều đã đông đến lạnh lẽo.
Trở lại trong xe, Lục Dương mở điều hòa mức lớn nhất, còn lấy bình giữ nhiệt buổi sáng mang theo mở ra đưa vào trong tay Lộc Lâm Linh. Bình nước nóng hầm hập, Lộc Lâm Linh uống hai ngụm lại đưa trả cho Lục Dương.
"Lục Dương, anh nói xem tại sao mẹ em lại tự sát?"
Lục Dương cũng uống hai ngụm, sau đó đậy nắp bình lại, khởi động ô tô.
"Bà ấy đã quá khổ sở, em nên thông cảm cho bà."
"Vậy anh sẽ tha thứ dì Lục chứ? Bà sinh anh ra, nhưng không cho anh tình yêu thương."
Lộc Lâm Linh nhìn nghĩa trang càng ngày càng xa bên trong kính chiếu hậu.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Em rất biết ơn bà ấy, bởi vì bà ấy đã mang anh đến bên em."
Dọc theo hai bên đường là hai hàng thông quanh năm xanh tươi, lặng yên không hề có một tiếng động. Tựa như chúng đang thay chúng ta làm bạn với những người thân đã rời nhân thế của chúng ta vậy.
Sinh mệnh cũng không phải là trường tồn vô tận, thời gian sẽ đột nhiên mang người bên cạnh đi làm cho chúng ta không kịp chuẩn bị.
Gió vào ngày nắng, mưa vào ngày mây. Tôi đã sớm buông bỏ, những bất công, những lắt léo lo toan trong cuộc sống. Thứ tôi muốn nắm thật chặt, chỉ có đôi tay của người…
Năm nay, Lộc Lâm Linh đã gặp rất nhiều người.
Một ngày nào đó của mùa hè năm lớp chín. Dưới ánh mặt trời chói chang, sáu người bọn họ vội vã đạp xe từ trung tâm thành phố về trường, lao vào cổng trường đúng lúc tiếng chuông reo, sau đó thở hổn hển cười đùa với nhau.
Năm nay Lục Dương đưa cô đi gặp bọn họ.
Trước cổng trường học, vẫn là Hứa Chi Linh với dáng người nhỏ nhắn, Lý Đán đang cười rạng rỡ, Tề Hạo lười nhác đút tay vào túi áo, Chu Tư Minh vẫn bày ra dáng vẻ đứng đắn khiêm tốn như ngày nào.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Cách ăn mặc của bốn người không giống học sinh một chút nào. Đứng ở trước cổng trường học, dưới ánh mặt trời, gương mặt ai cũng đã thành thục, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
"Đại Linh!"
"Lục đại thần!"
"Hai người nhanh lên một chút, bọn tớ phải nói mãi chú bảo vệ mới đồng ý cho chúng ta vào đấy, hai người nhanh lên nào!"
Chu Tư Minh đi tới ôm mỗi người một cái.
"Lão Lục." Tình bạn của đám đàn ông luôn hàm súc, mạnh mẽ như thế.
Tề Hạo xoa mặt nói: "Được rồi, đi thôi!"
Lộc Lâm Linh bị kẹp ở giữa Lý Đán và Hứa Chi Linh, vừa cười vui vẻ vừa nói giỡn. Lục Dương và Chu Tư Minh đi phía sau thấp giọng nói chuyện, giọng Tề Hạo vẫn là lớn nhất. Lúc thì nói với Lục Dương vài câu, lúc lại chạy tới quấn quýt lấy Lý Đán.
Thanh xuân đi rồi sao? Dường như chưa bao giờ biến mất…
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Trên bàn ăn, Tề Hạo ôm lấy Lý Đán tuyên bố ngày kết hôn. Lý Đán sảng khoái uống cạn rượu trong chén, nói phù dâu phù rể sẽ cho bọn họ bao tất. Lục Dương nâng chén chúc mừng, Chu Tư Minh nhìn Hứa Chi Linh, cũng gật đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Cuối cùng sáu người đều say khướt.
Trên đường về nhà, Lộc Lâm Linh ngã vào lòng Lục Dương lầm bầm nói đáng tiếc. Nếu như Tiểu Linh Linh vẫn còn ở bên Chu Tư Minh thì tốt quá, như vậy bọn họ vừa đủ ba cặp không hơn không kém, tốt biết mấy.
Lục Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói: "Đời người phải có chút tiếc nuối mới gọi là hoàn mỹ. Ví dụ như bọn họ bây giờ, hay như tám năm xa cách của chúng ta."
Lộc Lâm Linh ngẩng đầu lên nhìn Lục Dương, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy yết hầu và quai hàm của anh.
"Lục Dương..."
"Anh nói…"
"Anh luôn nói những điều em không thể hiểu được." Giọng nói thấm men say đã không còn tỉnh táo.
"Không hiểu cũng không sao hết, em có thời gian cả một đời để nghe anh giải thích."
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Mới nói được một nửa, Lộc Lâm Linh đã ngủ mất. Trong giấc mộng, cô còn cảm thấy có người vẫn vô cùng dịu dàng dỗ dành cô.
Tài xế lái xe thuê là một cậu thanh niên trẻ tuổi. Cậu ta vừa lái xe vừa nghe người đàn ông phía sau đang nhìn người phụ nữ đã ngủ trong lòng mình nói anh ta nhớ nhung cô ấy đến nhường nào. Mỗi lần nhớ tới cô, con tim anh ta lại đau đớn không nguôi ra sao, còn nói cả mối tình của bọn họ trong lòng anh ta nữa…
Thứ bảy hai người về Đế Đô. Một ngày trước đó, Lục Dương hỏi Lộc Lâm Linh có muốn gặp mặt Lộc Thành Quốc hay không. Lộc Lâm Linh không nói gì, một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu nói: "Không gặp, bây giờ em rất tốt."
Trước khi bọn họ tới sân bay, Lục Mạn chạy tới sân bay đưa cho Lộc Lâm Linh một bao lì xì lớn, mắt đỏ hoe nói vài câu. Thời gian cũng đã quá muộn, bọn họ nhanh chóng vào phòng chờ.
Lộc Lâm Linh cầm phong bao lì xì dày cộp, toàn tiền là tiền, không ngừng trách móc Lục Dương không chịu đưa cô đi gặp mẹ của anh.
Lục Dương giúp cô cất lì xì vào trong túi áo, vẻ mặt không có gì thay đổi. Vừa nhìn đã thấy, người kia không phải người quá quan trọng đối với anh.
Trên máy bay, Lộc Lâm Linh hỏi Lục Dương, có thể đối xử với dì Lục tốt hơn một chút được không?
Lục Dương cười cười, nắm lấy tay Lộc Lâm Linh, nói: "Anh không đến gặp bà ấy, chính là điều tốt đẹp nhất dành cho bà. Bây giờ bà ấy rất hạnh phúc, có một người chồng thương yêu chăm sóc, lại có cả một cô con gái đáng yêu."
Anh chưa từng quên mẹ mình là ai, cũng giống như anh luôn nhớ được bản thân mình mang họ Lục. Cho dù anh có ưu tú đến mấy, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho mẹ mình.
Lộc Lâm Linh chăm chú nhìn bàn tay mình trong tay anh, sau đó duỗi ngón tay ra, nắm chặt bàn tay Lục Dương.
"Bây giờ em cũng thấy rất hạnh phúc, bởi vì có anh."
Máy bay xuyên qua tầng mây dày đặc, nhanh chóng hòa mình vào bầu trời xanh trong vô tận.
Quá khứ đã là quá khứ, những người cho chúng ta sinh mệnh, chúng ta phải biết ghi nhớ biết ơn. Năm tháng sau này, khi tóc xanh đã nhuốm thành tóc bạc, anh chỉ cần giữ lại một mình em.
Hết!