"Tổng giám đốc Lục, đây là video mà anh yêu cầu đưa tới."
Lưu Năng để một cái USB màu trắng bạc ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần đột nhiên anh nhận được điện thoại của Lục Dương nói anh tới bệnh viện điều tra tất cả những phụ nữ ra vào sáng ngày hôm đó, sau đó đi phòng giám sát lấy video cho Lục Dương. Nhớ lại dáng vẻ của tổng giám đốc Lục lúc đó thật đáng sợ, trong đôi mắt tất cả đều là sự điên cuồng.
Lục Dương cắm USB vào máy vi tính, mở video lên.
Video ở trong thang máy rất mờ, Lộc Lâm Linh đứng ở cửa, có thể thấy hơn nửa gò má.
Cánh tay của Lục Dương run rẩy chạm vào màn hình. Nguyên lai em ở nơi này, tìm lâu như vậy, nguyên lai em ở nơi này.
Lưu Năng đi theo Lục Dương đã hơn một năm. Lúc có quyết định bổ nhiệm tổng giám đốc, anh mới hai mươi tuổi, chắc là vẫn còn đang đi học đại học, nhưng mà hồ sơ bên nhân sự thì ghi là nghiên cứu sinh Học Viện Thương Mại. Ở trong nước cũng là một đại học hàng đầu, quả là một thiên tài.
Anh không chỉ là một thiên tài, còn có rất nhiều người phụ nữ mến mộ. Tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn lại rất ác, chỉ cần thời gian nửa năm anh đã lật đổ rất nhiều lão thần trong ngành. Đối ngoại ác đối với chính mình cũng rất ác, làm thêm giờ cũng không cần nói, uống rượu xã giao chưa bao giờ từ chối, nhưng lại bị bệnh dạ dày hành hạ. Rõ ràng có điều kiện và cuộc sống tốt như vậy lại sống khổ sở như một vị tăng.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lộc Lâm Linh uống ba ngày thuốc, cảm mạo đã khỏi hẳn. Cuối năm có mấy sự kiện, Lộc Lâm Linh chẳng những phải ở phòng làm việc vùi đầu viết phương án, còn muốn đi hiện trường khảo sát bố trí.
Hôm nay phải đi tới một nhà xuất bản nói chuyện hợp tác. Công việc kinh doanh không được tốt lắm, thế nhưng nhà xuất bản này lại mới chuyển địa điểm làm việc tới chỗ sang trọng nhất ở thành phố.
Lộc Lâm Linh cảm thấy công ty của mình đã rất lớn, thế nhưng so sánh với công ty của nhà người ta thì lại vô cùng nhỏ bé.
Hợp tác rất tốt, dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi. Tâm trạng của Lộc Lâm Linh hôm nay rất tốt, nhanh chóng đi tới ga xe lửa.
"Đuổi theo."
Thời gian đi ra sân bay sẽ bị trễ, nhưng bây giờ Lục Dương nói rất nghiêm túc nên không thể khuyên được.
Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo khoác màu nâu, mái tóc dài màu đen, nhìn không rõ lắm. Trên đường đi còn dừng lại mua một cái bánh nước.
Người ta đã đi vào ga xe lửa, không thể lái xe đi theo, Lưu Năng chỉ có thể chờ chỉ thị.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Đi sân bay đi, thông báo cho người tiếp đãi bên kia biết một tiếng."
"Vâng."
"Còn nữa, đem hồ sơ của người sáng nay điều tra gửi cho tôi."
Lưu Năng hiểu ý gật đầu một cái.
Máy bay vừa hạ cánh, Lục Dương đã nhận tài liệu về Lộc Lâm Linh. Lâm Linh, thì ra cô thay đổi tên, khó trách anh tìm lâu như vậy cũng không tìm được.
Kế hoạch là đi công tác ba ngày, nhưng Lục Dương cố gắng sắp xếp làm xong trong hai ngày. Anh không thể chờ đợi nữa, một ngày, một giờ, một phút cũng không chờ được.
Hai ngày nay công việc của Lộc Lâm Linh rất thuận lợi, nhưng tâm lý luôn có cảm giác bất an, cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
Sáu giờ trời đã tối đen. Hôm nay Đường Đường đi ra ngoài, Ngô Vi mới có bạn trai nên tối nay cũng chỉ còn lại một mình cô. Ở ngoài trời gió còn lớn nữa, Lộc Lâm Linh quyết định về nhà tự nấu cơm ăn.
Lâm Lệ Bình không biết làm cơm, công việc cũng rất bận rộn. Hai người trừ cuối tuần cùng đi ra ngoài ăn chung, bình thường Lộc Lâm Linh đều ăn pizza, sau đó chịu không nổi, Lộc Lâm Linh bắt đầu tự học nấu ăn.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Mới bắt đầu thì học nấu canh, cơm chiên, đến bây giờ cô đã luyện được một tay nghề rất khá. Khi cô trở về nước, Lâm Lệ Bình còn phàn nàn nói sau này không ai nấu cơm cho ăn.
Từ công ty về đến nhà đi hai trạm xe buýt là tới. Lộc Lâm Linh còn muốn khi thời tiết mát mẻ, cô sẽ đạp xe đi làm, khẳng định rất thoải mái.
Xuống xe đi vào trong khu nhà, trời tối trên đường cũng không có ai cả. Lộc Lâm Linh mấy ngày nay luôn cảm thấy bất an nên nhanh chân đi về.
Bộp, bộp, bộp.
Có tiếng bước chân ở phía sau, Lộc Lâm Linh không dám quay đầu lại, mắt nhìn thấy bảo vệ ở phía xa thì bỗng nhiên có một cái tay đặt lên trên bả vai của Lộc Lâm Linh.
"Hả?! Cứu mạng!" Cả người bị ôm chặt lại. Cô chỉ có thể động một tay ra sức lấy túi xách đập.
Có tiếng một người đàn ông kêu lên: "Anh là Lục Dương, Lộc Lâm Linh, anh là Lục Dương."
Sau đó...
"Cần đổi giày không?"
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Trong nhà không có dép đi, anh cứ đi vào như vậy cũng được ạ."
"Không có việc gì, anh không cần mang dép cũng được."
Lộc Lâm Linh rót cho anh một cốc nước, sau đó vội vàng đem quần áo đang để bừa bộn nhét vào trong tủ.
Lục Dương nhìn cô chạy tới chạy lui trong căn phòng nhỏ, cảm thấy thật đẹp, giống như là mơ vậy. Anh véo một cái vào mu bàn tay của mình, thật sự rất đau, xem ra tất cả mọi thứ đều là thật, bây giờ cô ấy đang ở trước mặt anh.
Lộc Lâm Linh quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Dương đang cười ngây ngô. Căn phòng chỉ có một cái ghế nên nhường cho anh, cô chỉ có thể ngồi ở trên giường. Hai người ngồi đối diện nhau, không ai mở miệng nói chuyện cả. Ánh mắt của Lục Dương đầy tham lam nhìn chằm chằm Lộc Lâm Linh rồi mở miệng nói.
"Em thay đổi tên?"
Lộc Lâm Linh rất kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"
"Anh gặp em ở Xa Thần nên có đi tìm hiểu một chút."
"Anh cũng làm việc ở Xa Thần sao? Oa, anh làm gì?"
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Làm đầu tư. Sau thời gian đó em đi Mỹ?"
"Đúng, không có thi tốt nghiệp, đi luôn lúc đó."
Năm ấy sự tình Lục Dương sau đó cũng biết ít nhiều, Lộc Lâm Linh cũng không muốn nói tới việc này. Anh nhìn xung quanh một chút, chuyển đề tài: "Cái nhà này không tệ."
"Là nhà của dì em, em có trang trí lại một chút."
"Ừ, thật ấm áp." Lục Dương thấy trên tường có treo vài bức tranh, có mấy cái kệ sách, hoa khô, một con búp bê màu hồng, trong góc còn có một số đồ chuyển phát nhanh vẫn chưa xem, trong không khí đều là mùi hương của cô.
Bụng xì xào vang lên, Lộc Lâm Linh mới nhớ tới mình về nhà để ăn cơm, sau đó hỏi anh: "Anh ăn cơm không?"
Lộc Lâm Linh cột tóc lên, đeo tạp dề vào, thao tác rất thuần thục, chẳng mấy chốc mà mùi đồ ăn đã xuất hiện.
Cũng còn may là có đầy đủ chén đũa. Lộc Lâm Linh nấu cơm xong, Lục Dương cũng hỗ trợ dọn ra bàn. Hai người phảng phất lại trở lại ngày xưa, ước chừng hai người chợt nhận ra cái gì đó nên không khí trong nhà có chút không được tự nhiên.
Lục Dương cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò ăn thử, ánh mắt Lộc Lâm Linh nhìn anh đầy mong đợi. Cô đối với khả năng nấu ăn của mình vẫn rất có lòng tin, nhưng mà Lục Dương cũng không có nói gì, hai người yên lặng ăn xong bữa cơm này.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lục Dương ăn hai chén cơm. Lúc đi học bận đến quên ăn quên uống, công việc lại thường xuyên uống nhiều hơn ăn nên trong sinh hoạt của anh, gần như là không có những bữa cơm như thế này.
Chỉ có hai người mà cô làm tận hai món ăn, một món canh, đều bị hai người ăn sạch sẽ. Tâm tình Lộc Lâm Linh không tệ, mặc dù anh không mở miệng nói, thế nhưng đều ăn sạch, chứng tỏ đồ ăn rất ngon. Đứng dậy dọn dẹp, Lục Dương cầm lấy chén đũa trong tay của cô đi vào phòng bếp.
Lộc Lâm Linh cũng không ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng của anh. Tám năm, so với anh của ngày xưa không có gì khác biệt quá nhiều, vẫn là gương mặt đó nhưng mà nhìn già dặn hơn, so với lúc trước thì đẹp trai hơn. Lúc còn nhỏ gương mặt thanh tú khó phân biệt được là nam hay nữ, bây giờ đã hoàn toàn là dáng vẻ của một người đàn ông, màu đen áo sơ mi với quần tây đen càng làm toát lên vẻ đẹp của anh.
"Lộc Lâm Linh, cái khăn này có thể dùng để lau được không?"
Lộc Lâm Linh vội vàng đem những suy nghĩ lung tung bỏ ra khỏi đầu nói: "Được, anh dùng đi!"
Rửa chén xong lại lau dọn mặt bàn với máy hút khói, Lục Dương mới buông tay áo xuống. Đi ra phòng bếp nhìn thấy Lộc Lâm Linh ngồi ở trên ghế vừa cười vừa nhìn điện thoại di động.
"Lộc Lâm Linh, anh đi đây." Lục Dương cầm áo khoác lên nói.
Lộc Lâm Linh liền vội vàng đứng lên đi tới cửa, nhìn Lục Dương như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ gật đầu một cái.
Lục Dương nhìn người con gái ở trước mắt, nhịn không được đem cô ôm vào trong lòng: "Lộc Lâm Linh, thật sự xin lỗi em. Ngày xưa anh đi cũng có nguyên nhân của nó, anh sẽ từ từ nói cho em nghe. Còn anh vẫn không có thay đổi, vẫn luôn không thay đổi."
Cô mong đợi cái ôm này từ bao lâu rồi, từ cái đêm hôm đó nằm khóc cả đêm, rồi những tủi thân khi ở nước ngoài. Cô đã trải qua một quãng thời gian rất khó khăn, những người cô cho rằng sẽ ở bên cạnh cô mãi mãi đều lần lượt rời khỏi cô. Thất vọng, đau lòng, buồn tủi cô đều phải trải qua một mình.
Hiện tại anh nói cho cô biết, anh không thay đổi, không thay đổi có tác dụng gì? Không thay đổi có thể thay đổi được gì? Lúc cô cần anh nhất thì anh không ở bên cạnh cô, anh biến mất không một lời nói, anh làm cô không thể nhìn mặt mẹ lần cuối, anh làm cho cô chỉ có một mình. Cái thế giới này chỉ có một mình cô, không thay đổi thì có ích lợi gì? Cô đã thay đổi từ rất lâu rồi.