Sáng ngày thứ hai, Lục Dương ở dưới lầu chờ rất lâu, còn mua cả sữa bò nóng nhưng cũng đã nguội mất, vẫn không thấy Lộc Lâm Linh đi xuống. Chắc là ngủ quên, Lục Dương bất đắc dĩ mỉm cười, dựng xe đạp gọn gàng lại đi lên trên lầu gọi cô, không thì sẽ bị muộn học mất.
Nhưng mà gõ cửa rất lâu cũng không thấy có người đi ra mở cửa. Tiếng gõ cửa cũng không nhỏ, không đến nỗi không nghe được chứ? Hơn nữa coi như Lộc Lâm Linh không dậy, chẳng lẽ dì Lâm cũng không dậy sao?
Cũng sắp trễ giờ đi học, cửa thì không ai mở, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Lục Dương chỉ có thể nhanh chóng đi tới trường. Anh nghĩ có lẽ Lộc Thành Quốc về nhà rồi đưa cô ấy đi học?
Mới vừa đến trường chuông báo vào học đã vang lên, Lục Dương không có thời gian đi khối sáu nhìn một chút, không thể làm gì khác hơn là chạy tới lớp học của mình.
Tan lớp, Lục Dương kéo theo Tề Hạo chạy xuống khối sáu. Vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Lý Đán vội vã chạy lên, thở hổn hển hỏi: "Lục Dương, sao hôm nay Đại Linh không đi học vậy? Lại bị bệnh rồi sao?"
"Không có tới, cô ấy không tới trường sao?"
"Cậu không biết? Hôm nay giáo viên còn hỏi tại sao cô ấy không đến lớp, cũng không có ai thông báo gì cho nhà trường cả."
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nhịp tim của Lục Dương đập rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện không hay đang xảy ra, nhưng mà đang ở trường học không ra ngoài được nên cũng không biết làm thế nào. Đột nhiên anh nhớ tới điều gì đó, xoay người chạy về hướng phòng làm việc của giáo viên.
Lý Đán còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã thấy Lục Dương chạy mất: "Ôi chao, ngốc Hạo, cậu nói xem Đại Linh bị làm sao? Lục Dương chạy đi làm gì vậy?”
Tề Hạo cũng không biết thế nào, chỉ lắc đầu một cái: "Lý Đán, cậu có thể không đặt biệt danh cho tớ được không? Xíu cái tên này, tí nữa lại cái tên khác."
"Vậy gọi cậu là đại ngốc, Tề ngu, Hạo ngốc, Hạo đần, cậu xem mà chọn một cái đi, sau này tớ liền gọi một cái tên đó thôi." Lý Đán sửa soạn quần áo lại ngay ngắn, do vội vàng chạy nên loạn hết cả lên.
"Cái khỉ gì vậy~ Cậu là một học sinh nữ, cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút được hay không? Tớ cũng có tên của mình mà!"
Hai người cãi nhau hăng say, không để ý tới học sinh đi qua cầu thang.
Lục Dương chạy tới phòng làm việc nói với giáo viên là mình cảm thấy không khỏe, hôm nay muốn xin nghỉ. Học sinh đứng thứ nhất của nhà trường nên giáo viên lập tức đồng ý, cũng không gọi điện thoại xác nhận với gia đình.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lục Dương chạy về lớp dọn dẹp sách vở, cũng không để ý tới Chu Tư Minh đang hỏi, xách ba lô lên rồi chạy đi luôn. Tề Hạo vừa đi tới cửa phòng học, chỉ cảm thấy như có một cơn gió lướt qua, ngẩng đầu nhìn lại đã không thấy bóng người nào cả.
Mặc dù rất lo lắng, thế nhưng ngoại trừ về nhà, Lục Dương cũng không biết đi nơi nào để tìm. Về đến nhà liền chạy tới gõ cửa, như cũ vẫn không người đi ra. Về nhà chờ lại sợ không gặp được bọn họ, vì vậy anh ngồi xuống cầu thang đợi.
Thời tiết mùa đông rất lạnh, trong hành lang mặc dù không có gió nhưng vẫn rất lạnh. Lục Dương suy nghĩ lại mọi chuyện, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng xảy ra. Nếu như là thật thì hiện tại tâm trạng của Lộc Lâm Linh đang rất tệ, anh nhất định phải nhanh chóng tìm cô.
Buổi trưa, Lục Dương vội vàng đi nên cơm cũng không có ăn, mượn ánh sáng ở hành lang để đọc sách. Thật ra thì cũng không đọc được cái gì, nhưng có thể làm cho nội tâm bình tĩnh hơn một chút.
Có tiếng bước chân đang đi tới, càng ngày càng đến gần. Lục Dương đứng dậy cúi thấp đầu tựa vào bên tường, là một người đàn bà trung niên đang đi tới. Lục Dương nhìn thấy bà ấy đi đến cửa nhà của Lộc Lâm Linh lấy chìa khóa mở cửa ra, anh liền vội vàng chạy đến hỏi, "Dì ơi, cháu là hàng xóm ở bên cạnh, cũng là bạn học của Lộc Lâm Linh. Xin hỏi dì sao hôm nay cô ấy lại không đi học?"
Lục Dương mặc đồng phục học sinh. Mặc dù có chút nghi ngờ tại sao giờ này học sinh không học ở trường mà lại ở đây, thế nhưng nhìn bộ dáng của Lục Dương rất khiêm tốn và lễ phép nên Ngô Bình vẫn có lòng tốt nói cho anh biết ngày hôm qua bà Lâm đột nhiên bị tai biến dẫn tới sốt xuất huyết não, vừa mới cấp cứu qua được cơn nguy kịch, Lộc Lâm Linh ở bệnh viện chăm sóc. Sau đó liền mở cửa vào phòng đi thu dọn đồ đạc.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Ngô Bình thu thập xong một ít quần áo, còn có khăn lông, chậu rửa mặt, chuẩn bị đi tới bệnh viện. Nhìn thấy Lục Dương còn đang đứng ở cửa, tò mò hỏi: "Bạn học, thời tiết lạnh như vậy, hay cháu về nhà nghỉ ngơi đi, nếu không thì quay lại trường học."
Lục Dương lắc đầu nói: "Cháu có thể cùng dì đi tới bệnh viện được không?"
Mặt của Lục Dương đã bị lạnh đến trắng bệch, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Ngô Bình nhẹ nhàng nói: "Dì biết cháu quan tâm đến bạn học, nhưng mà bây giờ cháu đi cũng không giải quyết được cái gì, dì sẽ giúp cháu chuyển lời đến cho Linh Linh." Ngô Bình là chị dâu của bà Lâm. Chuyện phát sinh ngày hôm qua, dù là đối phương là trẻ con, cũng không nên biết thì tốt hơn.
"Là vì chuyện của chú Lộc sao ạ? Dì Lâm bị bệnh là do chú Lộc làm sai việc gì đúng không ạ?"
Ngô Bình kinh ngạc nhìn Lục Dương: "Cháu biết cái gì sao?"
Tối ngày hôm qua bà Lâm đưa Lộc Lâm linh tới bệnh viện. Sau đó hơn mười giờ tối, bọn họ liền nhận được điện thoại, mọi người đều đến bệnh viện. Khi mọi người đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy Linh Linh hướng về phía Lộc Thành Quốc vừa khóc vừa đẩy vừa đánh.
Bác sĩ thông báo mẹ của Linh Linh rơi vào tình trạng nguy kịch, bọn họ cũng bị dọa sợ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không biết, sau khi khóc rống lên Linh Linh không nói lời nào, mà Lộc Thành Quốc thì trả tiền viện phí rồi bỏ đi.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Sáng sớm hôm nay cuộc phẫu thuật đã kết thúc, bệnh nhân vẫn còn ở phòng hồi sức đặc biệt. Một đại gia đình bận bịu cả đêm, còn không có hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì.
"Dì dẫn cháu đi bệnh viện, cháu nói cho dì nghe."
Ngồi ở trên xe taxi, Lục Dương kể chuyện mình thấy hôm trước nói cho Ngô Bình. Ngô Bình giận đến mức ở trong xe chửi một trận, xuống xe liền nhanh chóng đi đến phòng bệnh, đi đến trước mặt người nhà, đem chuyện vừa nghe được kể cho mọi người. Chắc hẳn ngày hôm qua bà Lâm cãi nhau với Lộc Thành Quốc bị tức giận đến tai biến.
Hai người lớn tuổi ngồi ngoài cửa phòng bệnh chỉ biết lau nước mắt. Hai người đàn ông trung niên tức giận bỏ đi, đi theo phía sau còn có một người phụ nữ trung niên, xem bộ dáng là đi tìm Lộc Thành Quốc, Ngô Bình vẫn còn tiếp tục mắng không ngừng nghỉ.
Lộc Lâm Linh đứng một mình ở đó. Cho dù cách có đoạn khoảng cách, Lục Dương vẫn thấy mắt của cô đã sưng đỏ lên, cả người đều đang run rẩy.
Cuống cuồng cho tới trưa, người qua người lại nhưng mà Lục Dương xác thực không dám đi tới. Nỗi đau như vậy, anh không có cách nào tưởng tượng. Anh nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nếu như đặt anh vào vị trí của cô, anh sẽ làm gì, có phải hay không liền có thể giữ lại được một cái gì đó, hay hoặc là giờ phút này anh còn có thể thay đổi được cái gì không. Ngày thường thông minh đi nữa, đối mặt với đau đớn như vậy, anh cũng lực bất tòng tâm, ngay cả một cái ôm anh cũng không cho được.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
"Lộc Lâm Linh, em ổn chứ?"
Chát!
Một tiếng vang lên, khuôn mặt của Lục Dương đã in hằn đỏ hình một bàn tay.
"Anh biết! Anh biết ba của em ở bên ngoài có người khác tại sao anh lại không nói cho em? Nếu như em biết trước, em có thể kéo mẹ của em lại, em nhất định sẽ kéo bà ấy lại, như vậy thì sẽ không phát sinh những chuyện này. Anh bồi thường mẹ cho em, bồi thường mẹ cho em, anh trả mẹ cho em đi!" Lộc Lâm Linh không ngừng khóc.
Lục Dương đứng yên, để cho Lộc Lâm Linh từng cái từng cái đấm vào ngực. Đến khi y tá tới cảnh cáo, Lộc Lâm Linh mới dừng lại, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất, gục đầu xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, cố gắng kiềm chế tiếng khóc, làm cho người khác đau lòng không biết nên diễn tả như thế nào.
Lục Dương ngồi xuống trước mặt Lộc Lâm Linh, giúp cô lau nước mắt.
Sau khi Lục Mạn tan làm cũng chạy tới, nói lời xin lỗi với ông bà ngoại của Lộc Lâm Linh rồi bắt Lục Dương đi về. Về nhà, Lục Mạn lấy khăn nóng lau mặt lau tay cho con của mình. Lục Dương chỉ ngồi yên, mắt cũng không nháy một cái.
"Dương Dương, con đói bụng rồi phải không? Mẹ đi nấu sủi cảo cho con, con ăn một chút được không?" Từ lúc xin về cho đến bây giờ, đã quá giờ cơm tối. Lại nhớ đến Lộc Lâm Linh, chắc cả một ngày rồi cũng không ăn gì.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Rất nhanh đã có một đĩa sủi cảo được mang ra, từng cái tỏa ra hơi nóng. Lục Dương vẫn không động đậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Mạn rất đau lòng, không biết nhà của Lộc Lâm Linh xảy ra chuyện gì. Người sai đều không phải là con mình, con trai mình có thể vì Lộc Lâm Linh lo lắng khổ sở, thế nhưng đây là sai lầm của người lớn, không nên để nó chịu đựng như vậy.
"Dương Dương, không phải là do con làm sai. Loại chuyện này không bằng không theo, lúc đó nếu con nói chưa chắc người khác sẽ tin, hơn nữa còn làm cho người ta khó chịu."
"Mẹ~" Thanh âm khàn khàn nói: "Cô ấy bắt con trả, con cũng muốn trả, nhưng mà con không biết trả thế nào. Mẹ nói cho con biết con có thể làm gì được không? Con làm gì để cô ấy sẽ không giận con, cô ấy sẽ không khóc nữa, cô ấy sẽ giống như trước nhìn chúng ta cười. Mẹ, con rất đau, chỗ này của con rất đau."
Lục Dương chỉ ngực của mình, không có khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Lục Mạn ôm con trai mình, nước mắt đã làm ướt áo của bà. Lục Mạn không hiểu tình yêu của trẻ con như thế nào. Khi bà mười lăm tuổi, bà chỉ lo học tập, rất mong chờ những thú vui ở bên ngoài.
Bà không nhớ là từ khi nào thì bắt đầu biết được Lục Dương có cảm tình với Lộc Lâm Linh. Có lẽ là từ lúc Lục Dương mua quà vặt cho Linh Linh, có lẽ do lần trước nằm viện, có lẽ là mỗi lần ở cùng Lộc Lâm Linh sinh ra tình cảm, có lẽ là trước nữa, Lộc Lâm Linh biến thành một phần trong cuộc sống của Lục Dương.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Nhưng mà cả hai đứa tuổi quá nhỏ, tâm lý rất yếu đuối, chưa có chính kiến. Cha, mẹ, giáo viên, mỗi người một câu nói, các bạn học nghị luận, chuyện học hành cũng trở thành trở ngại. Lục Mạn hy vọng con trai mình có thể thấy được trong mối quan hệ này sẽ không có sự ấm áp mà chỉ gia đình mới có thể đem lại. Nhưng là đối mặt với sự chia ly, bà cũng hy vọng con mình giống như người đàn ông, cầm được thì cũng buông được. Cuộc đời còn rất dài, sẽ có ngày gặp được một người tốt hơn.
Lục Dương bị sốt cao ba ngày liên tục. Tề Hạo cùng Chu Tư Minh đến nhà thăm anh, cái gì anh cũng không nói, mỗi ngày chỉ nhìn trần nhà, thấy con mắt cay cay lại nhắm mắt lại.
Hạ sốt, có thể xuống giường, Lục Dương lại chạy vào bệnh viện. Lộc Lâm Linh không để ý tới anh, anh không quan tâm, chỉ là muốn ở bên cạnh cô. Mỗi lần đều đứng ở cửa phòng bệnh, cho đến lúc Lục Mạn tan ca tới đón anh.
Bà Lâm đã tỉnh lại, chuyển tới phòng bệnh bình thường. Thế nhưng hậu di chứng rất nghiêm trọng, không thể nói chuyện rõ ràng, nửa người dưới cũng không động đậy được. Ông ngoại, bà ngoại khuyên Lộc Lâm Linh cùng bọn họ về nhà, ban ngày lại tới. Lộc Lâm Linh không chịu, ban ngày hay buổi tối cũng đều ở bệnh viện.
Bà Lâm mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tinh thần bị đả kích rất lớn cùng tình trạng cơ thể không tốt, để cho bà động một chút là sẽ nổi điên lên đập đồ vật. Nhiều lần Lộc Lâm Linh đút cháo cho bà ăn, liền bị bà ấy hất ra, cháo nóng văng đầy quần áo và tay của cô. Cô dọn dẹp sạch sẽ, lại lấy một chén cháo mới, an ủi mẹ ăn tiếp. Hai mẹ con đều cố kìm nước mắt, lặng lẽ người đút, người ăn.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lục Dương canh lúc Lộc Lâm Linh đi ra rửa chén, anh lấy khăn giấy lau sạch tay cô, sau đó cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên, véo đắp lên tử, đem dược cao thả vào túi áo khoác trong của Lộc Lâm Linh, bắt đầu rửa chén.
Một chút cháo trắng, thật ra thì rửa rất nhanh, nhưng Lục Dương miễn cưỡng rửa hơn mười phút, có thể ở bên cạnh cô lâu hơn một chút. Lộc Lâm Linh một mực chờ đến khi anh đem chén đã lau khô đưa lại cho cô, nói: "Không phải đến trường đi học hay sao? Anh không muốn đi học nữa à?"
Lục Dương không nói gì, chỉ cầm chén đưa tới, đi theo cô trở lại phòng bệnh nhưng không có đi vào. Lộc Lâm Linh không để ý tới anh, trực tiếp đóng cửa lại.
Lục Dương mỗi ngày đều đi đến bệnh viện, Lục Mạn cũng khuyên mấy lần nhưng không có tác dụng gì, Lục Dương không trả lời một câu nào.
Thời gian trôi qua, thầy cô giáo đều bắt đầu nghi ngờ, giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm còn đến tận nhà hỏi thăm. Lộc Lâm Linh cũng vậy, từ từ lời đồn đãi ở trường học liền truyền ra. Càng thiếu niên không biết gì càng tổn thương người, chuyện nhà của Lộc Lâm Linh bị mọi người biết được, hành vi si tình của Lục Dương càng làm cho Lộc Lâm Linh trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Lý Đán cùng Hứa Chi Linh vì vậy cùng người khác cãi nhau rất nhiều lần. Thỉnh thoảng tan học, các cô cũng sẽ đến bệnh viện gặp Lộc Lâm Linh. Không tới hai tuần lễ, Lộc Lâm Linh đã gầy đi rất nhiều, cảm giác như cô có thể ngã bất cứ lúc nào.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Bác sĩ nói tình trạng của bà Lâm chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần phối hợp điều trị và tập luyện vẫn có thể hồi phục lại như trước kia. Kết quả như vậy rốt cuộc để cho mọi người đều yên tâm một chút. Được mọi người khuyên nhủ, Lộc Lâm Linh đồng ý đi học lại.
Hai tuần lễ không đi học, Lộc Lâm Linh đến phòng làm việc của giáo viên để làm giấy phép, hơn nữa còn để xin lỗi và cảm ơn giáo viên. Giáo viên biết nhà cô xảy ra chuyện nên cũng khích lệ mấy câu rồi để cho cô trở về phòng học.
Liên quan tới những lời đồn ở trong trường, khi Lý Đán tới bệnh viện đều kể một ít cho cô nghe. Thấy các bạn học to nhỏ, thỉnh thoảng nhìn cô với ánh mắt đáng thương, khinh bỉ, khinh thường, giễu cợt, loại ánh mắt nào cũng có cả.
Trải qua việc cha mẹ cãi nhau, nhìn ba mình che chở cho người phụ nữ khác, bỏ mặc hai mẹ con, Lộc Lâm Linh cảm thấy trên thế giới này không có việc gì đáng sợ hơn việc đó cả.
Lật xem lại lịch, đã thấy chuẩn bị đến tết nguyên đán. Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, tết nguyên đán năm ngoái cô và Lục Dương đi theo hai người mẹ tới trung tâm thương mại mua đồ, cuối cùng một mình Lục Dương phải xách mười cái túi, hai người mẹ đi dạo đến tận hứng, mà cô thì được ăn đến thỏa thich.
Năm ngoái, cả nhà bọn họ đi Hồng Kông chơi. Ở Disneyland, cô nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết, Vịt Donald, Micky.
Những kỉ niệm của năm ngoái rất đẹp, đẹp đến mức để cho cô hoài nghi có phải là thật hay không.
[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lộc Lâm Linh đi học lại, Lục Dương cũng đi học lại. Lớp trọng điểm cũng ồn ào một trận, thế nhưng học sinh chỉ có ngưỡng mộ và ghen tị.
Lục Dương biết lúc này đi tìm Lộc Lâm Linh là không thích hợp, chịu khó nhịn đến lúc tan học. Đợi cô ở trước cửa trường học rồi lại đi theo cô tới bệnh viện.
Từ trường học đi tới bệnh viện ở trên xe buýt, Lục Dương đều đứng gần với cô, nhưng vẫn có một khoảng cách. Khi lên xe là vào giờ cao điểm, Lục Dương đứng sau lưng Lộc Lâm Linh che chở cho cô.
Người càng ngày càng nhiều, hai người bị kẹp ở trong đám người. Lộc Lâm Linh một mực cúi đầu, thế nhưng cô có thể cảm giác được Lục Dương vẫn nhìn cô. Khoảng thời gian này, anh luôn đi theo cô, hành vi như vậy sẽ để cho phụ huynh, giáo viên, với bạn học nghi ngờ. Cô đều biết, mặc dù cô từ chối rồi, nhưng trong nội tâm, cô biết anh vẫn luôn ở sau lưng cô. Chỉ cần cô xoay người, chỉ cần cô mở cửa, anh nhất định sẽ đứng ở đó.
Cô biết mọi chuyện xảy ra đều không phải do anh. Nếu như anh nói chuyện của ba cô cho cô biết trước, cô cũng sẽ không tin, còn có thể cãi nhau với anh. Nhưng khi đó cô không thể chịu đựng được, cô cần một người để phát tiết mối hận ở trong lòng. Anh đối với cô tốt như vậy, cho nên anh cũng nhất định sẽ thông cảm cho cô có phải hay không?
Lục Dương nhớ tới lần trước hai người ở trên xe buýt, vẫn thân mật như vậy. Bây giờ không biết Lộc Lâm Linh đang suy nghĩ cái gì, có lẽ đang đau khổ, có lẽ đang tức giận, nhưng là hết thảy đều không quan trọng, bây giờ anh có thể dựa vào cô gần như vậy, anh đã rất vui.
Tới bệnh viện chỉ có hai người bọn họ xuống xe. Một trận gió rét, Lục Dương chạy tới đội mũ cho Lộc Lâm Linh sau đó lui ra sau, chờ Lộc Lâm Linh đi.
Trời rất lạnh nhưng Lộc Lâm Linh vẫn đứng đó, trên đất có vết nước.
Lục Dương đi tới trước mặt cô, muốn ôm cô, nhưng nhấc tay lên lại hạ xuống. Ôn nhu hỏi: "Thế nào, lại khó chịu sao? Muốn ăn kẹo không?" Lục Dương lấy kẹo trong ba lô ra đưa cho cô.
Cô cũng không chịu nhận, Lục Dương cũng cứ cầm kẹo như vậy, gió thổi làm tay của anh bị lạnh đỏ bừng.
"Em đói bụng!"
"Em muốn ăn khoai nướng." Bàn tay bên trong áo khoác lộ ra, chỉ quầy bán rong cách đó không xa.
Lục Dương không nhịn được cười mỉm một cái, sau đó chạy thật nhanh tới quầy hàng, rồi đem một bịch khoai lang nóng hổi chạy tới.
"Nóng, anh thổi cho em chút đi." Một giọng nói buồn bực vang lên, rồi xoay người đi về phía trước.
Lục Dương không cảm thấy nóng chút nào nhưng trong lòng thì lại rất ấm áp.
Lộc Lâm Linh đem khoai nướng chia thành hai nửa, đưa cho Lục Dương một nửa, hai người ngồi ở khu nội trú ăn khoai, mùi thơm tràn ngập toàn bộ đại sảnh. Ăn xong, Lục Dương lấy khăn giấy lau tay cho Lộc Lâm Linh. Vứt bỏ rác, hai người cùng đi lên lầu. Lục Dương sợ bà Lâm khó chịu, vẫn chỉ đứng ở cửa, nhưng mà còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy trong phòng bệnh lại truyền tới tiếng cãi nhau. Lộc Lâm Linh vội vàng đẩy cửa chạy vào.
"Hả?!"
Trong nháy mắt, Lục Dương từ phía sau chạy tới, kéo cô vào ngực che chắn cho cô.