Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 53




Đi đâu?

Ninh Phi muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không cất lời. Thành Dương đi phía trước, mỗi bước chân hạ xuống đều có một ngọn đèn tường sáng lên. Ánh sáng leo lét bao phủ vách tường xám. Dẫn đường ôm bể nước, rất vững vàng, không mảy may lắc lư gợn sóng.

“Chị Kỳ không làm gì với anh chứ?” Rốt cuộc Ninh Phi cũng hỏi.

Thành Dương khẽ cười: “Không có.”

Ninh Phi thở ra một hơi, tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng nặng nề lăn xuống. “Vậy thì tốt.” Hắn khẽ lẩm bẩm, rũ mắt nhìn vạt áo Thành Dương. Dây dưa ở nơi này ba ngày, cái áo sơ mi trắng trở nên nhăn nhúm bụi bặm, mặt vải còn dính vết máu khô. Ninh Phi cắn môi dưới: “Anh bị thương rồi?”

Thành Dương ngẩn ra, ngoảnh lại nhìn một cái, lắc đầu nói: “Một vết thương nhỏ, đây là máu của người khác.”

“Tinh thần thể của anh đâu?”

“Lại bị tiêu hao hết rồi.”

“… Là em đến chậm.”

Thành Dương dừng bước, ấn một công tắc trên tường. Mặt tường hạ xuống, lộ ra một bàn phím số. Y quen thuộc nhập dãy số vào. Chốc lát, tiếng máy móc chuyển động, cửa kính phía trước tự động bật ra.

“Em làm rất tốt.” Thành Dương nói, ngữ điệu nhu hòa.

Lời này cũng chẳng thể khiến hắn vui vẻ.

Thành Dương tiến vào gian phòng, đặt bể nước thủy tinh lên bàn. “Lại đây.” Y nói.

Mùi cỏ tươi theo xoang mũi tràn vào phổi, xua tan chút lạnh lẽo giữa đêm khuya. Ninh Phi đi đến, nắm lấy bàn tay vươn ra của Thành Dương. Hắn khao khát một cái ôm, thật chặt, thân thể kề sát nhau, nghe Thành Dương nói những lời trách cứ hoặc an ủi bên tai.

“Ninh Phi.” Thành Dương vui vẻ nói: “Anh cần ít tinh thần lực.”

Tinh thần tuyến quấn quanh người hắn, như sợ hắn trốn thoát. Thành Dương nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hệt như khi đối mặt với Tạ Đồng. Tinh thần lực trút ra, chảy về phía Thành Dương qua nơi tiếp xúc. Ninh Phi cảm thấy trái tim mình cũng bị nắm chặt, cứ mãi chìm xuống dưới.

“Thành Dương?” Hắn hỏi.

Thành Dương chỉ mỉm cười.

“Quản… Quản Kỳ?” Hắn lại hỏi, giọng nói bắt đầu run rẩy, tần suất dao động theo máu huyết toàn thân lan đến đầu ngón tay, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay Thành Dương. Pheromone không sai, cảm giác nơi đầu ngón tay cũng ấm áp. Nhưng sự tình lại rối loạn hoàn toàn, Thành Dương không thể có phản ứng thế này —— y không phải là người như vậy!

“Đoán đúng rồi, là ta.”

Ninh Phi đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người trước mặt.

“Cậu nên gọi ta là Quản Kỳ.”

Khóe miệng Thành Dương hơi nhếch lên, rồi ngưng tụ thành nụ cười giễu cợt. Tinh thần tuyến giữ hắn ở tại chỗ, không thoát được, không giãy giụa được. Hắn càng vùng vẫy thì càng bị trói chặt, siết vào máu thịt, chỉ còn nhịp tim rỗng tuếch.

“Thật bất ngờ phải không?” Quản Kỳ cúi đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: “Cậu tưởng ta không kịp lấy cơ thể này? Cậu cho rằng ta chiếm giữ một dẫn đường, cũng cần phải vung dao phẫu thuật, rồi đợi mấy ngày cho nó lành lại? Không, Ninh Phi, cậu tới vừa đúng lúc.”

Ninh Phi gằn từng chữ: “Thả anh ấy ra.

Hai tay hắn nắm thành nắm đấm buông bên mình. Tinh thần lực vẫn tiếp tục bị rút lấy, Quản Kỳ liếc mắt nhìn, xùy cười thành tiếng: “Không phải cậu sẽ giết ta chứ?”

Đồng tử lính gác tối sẫm lại, trừng mắt nhìn bà ta.

“Cậu xuống tay được không?” Quản Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Đây chính là thân thể Thành Dương. Cậu mê đắm nó, đúng không? Ta đã thấy cả trong đầu nó rồi. Muốn nghe nó nói yêu cậu sao? Ta có thể nói với cậu, bao nhiêu tiếng cũng được. Sau hôm nay, nếu cậu có nhu cầu, ta cũng có thể dùng cơ thể của nó làm cậu; nếu cậu sợ kỹ thuật của ta không tốt, thế cũng chẳng sao —— khi không cần tinh thần thể, ta sẽ để lại thân thể này cho cậu, tùy ý cậu làm nó sao cũng được.”

Tròng mắt Ninh Phi phủ một tầng tơ máu, đột nhiên dồn sức đánh về phía Quản Kỳ. Quản Kỳ nhíu mày, dùng tinh thần tuyến quấn thêm vài vòng trên người hắn, cứng rắn kéo hắn về chỗ cũ.

Con mẹ nó mày cút ra khỏi người anh ấy!

Quản Kỳ hỏi lại: “Nếu Thành Dương cũng chẳng về được nữa thì sao?”

Hơi thở Ninh Phi hơi ngừng lại, lồng ngực phập phồng biên độ lớn. Quản Kỳ cười, dùng âm sắc của Thành Dương, nghe có vẻ trầm thấp mà tươi vui: “Chẳng phải cậu muốn vĩnh viễn giữ nó bên mình, nhưng khổ nỗi không hạ thủ được ư? Ta cũng giúp cậu làm đến mức này rồi.”

Những lời này ẩn chứa ma chú. Ninh Phi rũ mắt, không lên tiếng, hô hấp lại ngày càng dồn dập. Tinh thần lực mất đi nhanh chóng khiến đầu óc hắn u mê. Thành Dương, hắn niệm cái tên này trong đầu, Thành Dương.

Quản Kỳ cất tiếng: “Anh ở ngay đây.”

Bà ta rút tay lại, quan sát năm ngón và đường chỉ tay của mình dưới ánh đèn sáng choang.

Ninh Phi nghĩ, đây không phải Thành Dương.

Em vẫn không chịu hợp tác với anh?”

Hắn lắc đầu, cay đắng và bi thương cắt giọng nói thành mảnh vụn vỡ nát: “Bà không phải Thành Dương.

“Ờ.” Quản Kỳ hờ hững nói.

Tiếng đập cánh ngợp trời vang lên sau lưng Quản Kỳ, là đom đóm. Chúng tụ tập trên đỉnh đầu bà ta, lượn quanh Ninh Phi một vòng rồi ong ong ồn ào trở về chỗ cũ. Đen nghìn nghịt một mảng lớn như nạn châu chấu, không có tiếp xúc dịu dàng thân thiết, cũng chẳng có ánh sáng xanh lục.

Tinh thần tuyến đột nhiên lôi xuống dưới, khiến Ninh Phi nằm rạp trên mặt đất. Một con đom đóm đậu trên mu bàn tay hắn, nhưng bị Quản Kỳ nghiền nát dưới đế giày. Khuôn mặt không một biểu cảm của Thành Dương đầy xa cách: “Tôi rất thất vọng về cậu.”

Ninh Phi kêu rên một tiếng, một lần nữa tự nhủ, đây không phải Thành Dương thật sựlà ảo giác Quản Kỳ thêu dệt nên.

Nhưng cảnh tượng này và quá khứ lại khéo léo chồng lên nhau. Như trước khi bắt đầu mọi chuyện, Thành Dương đến căn nhà hắn thuê, thuê hắn điều tra cái chết của Diệp Vũ Tình, hắn đưa ra yêu cầu lên giường, khiến hai người trở mặt không vui. Thành Dương khi ấy cũng thế này… Tức giận và cả thất vọng. Dường như hắn vẫn chưa qua khỏi thời điểm đó, mà chỉ mơ một giấc mộng hão huyền dài đằng đẵng.

Nhưng hắn lại vì vậy mà cởi bỏ giáp trụ trong lòng, trở nên mềm yếu, lại còn lo được lo mất.

Lặng thinh chốc lát, Ninh Phi bỗng nhiên khẽ bật cười.

Thành Dương dịch chuyển: “Sao thế?”

“Nằm mơ sẽ không đau.” Ninh Phi lắc đầu, giọng rất nhẹ: “Chị Kỳ, bà không cách nào thắp sáng tinh thần thể của Thành Dương. Anh ấy nhất định vẫn còn trên thế gian này, chỉ là đánh mất bản thân mình. Anh ấy… anh ấy yêu ta, ta sẽ tìm anh ấy về.”

Quản Kỳ đi đến phía bàn, mở bể nước thủy tinh ra. Bà ta nhấn vài phím bấm, vang lên vài hiệu ứng âm thanh kèm theo. “Vậy thì thôi.” Bà ta nói: “Dù sao cậu cũng sắp chết rồi, nhân lúc này, có thể nghĩ về vài chuyện vui vui.”

Cảm giác áp bức và trống rỗng vẫn còn trong tinh thần, Ninh Phi cắn chặt hàm, lặng lẽ tập trung sức mạnh. Hắn nhắm mắt, không nhìn đến kẻ giả dối trước mắt kia nữa. Âm thanh rời rạc vụn nát từ bốn phương tám hướng vang vọng, truyền vào tai.

Tiếng bước chân của Quản Kỳ lan đến một nơi khác trong gian phòng, sau đó mở cửa.

“Sự thất vọng của ta là thật.” Bà ta nói: “Năm đó ta trong một thân thể khác thấy cậu trên đường, cậu vừa bẩn thỉu vừa gầy yếu, nhưng lại có ánh mắt như lang sói. Ta nghĩ, nếu cậu có thể sống sót sau giải phẫu, ta sẽ đào tạo cậu thật tốt. Ta thừa nhận bản thân từ đầu chẳng có bao nhiêu thiện tâm, chẳng qua là định dùng cậu làm thí nghiệm. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, không phải cậu chưa hề được nửa phần lợi ích nào, hợp tác giữa chúng ta cũng xem như vui vẻ. Nào ngờ, cuối cùng cậu vẫn vì một dẫn đường trong công đoàn mà phản bội ta.”

“Thành Dương không phải một dẫn đường bình thường.”

“Vậy thì không phải.” Quản Kỳ nhẹ giọng: “Tạm biệt.”

Bước chân bà ta ngày càng xa, tiếng rạn nứt nho nhỏ trở nên ngày càng lớn. Ninh Phi cắn môi dưới bật máu, liều mạng vùng ra, cuối cùng mới khiến tinh thần tuyến của Thành Dương còn sót lại trên người hắn đứt đoạn. Trong chớp mắt, cảm giác đau đớn quen thuộc lại dâng trào trong óc, khiến hắn cau mày muốn co tròn mình lại. Vách tường quanh căn phòng sụp đổ từ trên xuống, xi măng cốt thép trên đầu mất đi chống đỡ, vỡ thành từng khối từng khối rơi xuống đất, gây ra một chuỗi tiếng vang ầm ầm. 

Hắn không kịp chạy ra, chỉ có thể hai tay ôm đầu, lăn đến cạnh tường.

Cơn sụp đổ kéo dài thật lâu, nhưng kim thăm dò trong tuyến thể khuấy động, khối xi măng nện phải khớp xương, cốt thép trần trụi đâm vào máu thịt —— những điều này so ra vẫn kém xa nỗi đau mất đi Thành Dương. Có vài cái chớp mắt như thế, Ninh Phi tưởng rằng mình sẽ chết, giống như dự đoán của Quản Kỳ. Hắn yếu ớt, vô y vô trợ* nép ở góc tường, mặc cho bụi bặm mảnh vỡ sặc trong khoang mũi. (*Không chỗ dựa không được giúp đỡ)

Nhưng hắn nhất định phải sống sót.