Date: Tháng Mười Một 5, 2018Author: Thảo Linh (Koori Rin)0 Bình luận
Thông báo, đổi “bút danh”. Hết =))))))
1k711 lượt theo dõi rồi mà không có phúc lợi:v Các boss thứ lỗi ;;_;;
Các boss à~ 59 chương lận, mỗi lần gộp 4 chương khoảng 6000-7000 chữ, tức là còn 9 x 6000 = 54000 chữ nữa, dự là kéo sang năm sau =))))))
Kệ nó đi Phi Phi, về đây má nuôi, thương thằng nhỏ quá:(((((
Một điều cuối cùng ;;_;; đến cuối cùng tinh thần thể của Thành Dương vẫn chỉ được gọi là mèo đen =))) Nên để khi nào (có thể là chương sau) thân thân một xíu sẽ in hoa Mèo Đen thành cái tên luôn:3
===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===
21
Dưới tình trạng không nhìn thấy gì, âm thanh và mùi vị lại vô cùng rõ ràng.
Con mèo dựng thẳng đuôi xù lông, im hơi lặng tiếng từ trên người Thành Dương nhảy xuống, đi sâu vào trong nhà. Kèm theo mùi máu tươi, từng tiếng bước chân loạng choạng không quy luật đang bước lên thang lầu, dừng lại trước cửa. Cuối cùng là tiếng ồn lớn, nghe như có người quỵ ngã trước cửa.
“Ninh Phi?” Thành Dương nhỏ giọng thăm dò.
Có vài khoảnh khắc như thế, Ninh Phi cảm giác bản thân dường như mất đi ý thức.
Rung động của kim thăm dò trong đầu dần dần ngừng lại, nhưng đại não vẫn chìm trong cảm giác đau đớn kịch liệt trước đó, giống như thi thể đã ngâm trong nước mấy ngày, thối rữa, trương phình, choáng váng. Chóp mũi có mùi vị cỏ tươi, hắn tham lam ra sức hít thở, qua một hồi lâu mới sực nhớ bản thân phải làm gì.
Hắn kéo cửa ra như cái xác không hồn, không thèm dùng chìa khóa, trực tiếp dùng sức phá luôn khóa cửa. Băng qua hành lang, đến phòng khách tìm vali hành lý, rồi tiện tay nhét tất cả mọi thứ trước mắt vào trong.
Làm được một nửa, đột nhiên nhớ tới còn một người.
Ninh Phi chậm rãi quay đầu, thấy Thành Dương đứng đó, dựa lên tường hành lang, mặt hướng về phía hắn, miệng mở ra đóng lại, nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào. Khẩu hình đó đang hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Cả gian phòng im bặt, lặng thinh như cái chết.
Ninh Phi căng cứng đi tới, cả bước chân cũng trầm lặng.
“Sao vậy?” Thành Dương hỏi trong tĩnh lặng: “Để tôi xem xem, tình trạng của cậu không ổn lắm.”
Hắn suýt định nói ra, tôi không nghe được.
Ý nghĩ mềm yếu này lập tức bị khóa lại nơi đáy lòng, cơn đau mơ hồ còn sót lại trong đầu thôi thúc nảy sinh đầy tràn những suy nghĩ ác ý và ham muốn phá hủy. Hắn lấy ra một tờ lệnh truy nã trong túi áo, giơ trước mắt Thành Dương, kéo mạnh miếng vải bịt mắt xuống.
“Vậy để cậu xem.” Hắn kìm giọng: “Mới phát lệnh, cậu đừng mong trở về.”
Ánh sáng hơi mờ tối, Thành Dương không thích ứng chớp chớp mắt, rồi mới đặt tầm mắt lên thứ kia. Gần quá, chữ trên giấy lớn đến mức mờ nhạt. Phía trên là hai đốt ngón tay, nắm chặt tờ giấy, đầu ngón tay tì mạnh đến nỗi trắng xanh.
“Có thể cách xa một chút không?” Y hỏi: “Tôi thấy không rõ lắm.”
Ninh Phi phản ứng hơi chậm, ngừng một giây mới đưa tay ra xa một chút. Thứ đầu tiên Thành Dương thấy là tên mình, một bức ảnh lớn, một con dấu ngày tháng. Một đoạn văn năm sáu dòng kẹp giữa bức hình và con dấu, nội dung đại loại là dẫn đường này bị nghi ngờ đào ngũ, mong mọi nơi chú ý camera an ninh của mình, một khi phát hiện hành tung, phải kịp thời báo cáo.
Tình tình cũng không quá nghiêm trọng. Năm ngoái khi lính gác dẫn đường quá hạn nhiệm vụ, mỗi tháng công đoàn đều đăng vài thông báo như vậy.
Thành Dương thở phào nhẹ nhõm, chuyển lực chú ý lên người Ninh Phi. Quần áo Ninh Phi nhăn nhúm, dính vài vết máu khô. Hắn đang thở dồn dập, ngực phập phồng dữ dội. Tầm mắt Thành Dương đảo qua cánh cửa bị phá hỏng, nhất thời hiểu ra.
Ninh Phi đang ở bờ vực mất khống chế.
Dưới tình huống không có dẫn đường, lính gác mất khống chế thường đồng nghĩa với cái chết. Bọn họ sẽ phá nát mọi thứ, giết chết tất thảy những người trước mắt, sau cùng khi đã kiệt quệ năng lượng và sinh mạng, đột ngột chết ở đầu đường. Rất hiếm lính gác có thể kéo bản thân ra khỏi trạng thái điên loạn —— giác quan của bọn họ sẽ không bị khống chế hoặc mất tác dụng, khiến họ chìm sâu hơn vào trạng thái tâm lý luống cuống không biết làm gì.
Thế nhưng Ninh Phi đang cố gắng khống chế chính mình.
Đây hẳn là lúc phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất, dựa trên kinh nghiệm của mình, Thành Dương phán đoán. Ninh Phi cần phải tiêu một lượng lớn tinh lực trong người mình, do đó rất có thể sẽ không chú ý động tác nhỏ của dẫn đường. Y có thể… Thành Dương đột nhiên nghĩ, thôi bỏ đi, quyết định thân thiện với hắn một chút.
“Lại đây.” Y nói: “Để tôi giúp cậu.”
Lính gác khẽ lùi về sau, biểu cảm trên gương mặt nửa là hoảng hốt, nủa là khát khao. Thành Dương đứng thẳng lên, bước tới gần hắn. Hắn từng bước lùi lại, mãi đến khi bị dồn đến sát tường, không còn chỗ trốn.
Ninh Phi trợn tròn hai mắt, trong khoảng cách rất gần, đôi mắt vừa lớn vừa sáng như mắt mèo. Thành Dương tiết ra pheromone, vùng vẫy đấu tranh trong cặp mắt kia giống như đốm lửa, chớp nháy hai lần rồi tắt lụi. Ninh Phi hơi rướn người, hơi sát lại gần như không chịu được sự mê hoặc.
“Suỵt.” Thành Dương nói, nhẹ nhàng đụng trán với Ninh Phi.
Ninh Phi hoảng sợ khẽ rụt lại, ót kề sát tường, nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến một lính gác mất khống chế, từ lớn như chiến đấu, mất máu, tàn sát, giam cầm ngược đãi, đến nhỏ như một âm thanh chói tai, một màu sắc nhức mắt, một lời nói vô tâm. Tóm lại, đơn giản là những thứ gây nên chấn động cảm xúc.
Làm dẫn đường, Thành Dương từng xử lý không biết bao nhiêu vụ án mất khống chế, đã thuộc nằm lòng quy trình cơ bản. Hắn phóng tinh thần lực, tiến hành kết nối với tâm trí Ninh Phi.
Đau.
Truyền đến trước hết là cơn đau căng trướng, Thành Dương cau mày, chuyển cảm giác đến cơ thể mình. Pháo đài tinh thần của Ninh Phi vẫn ngoan cố như trước, y cũng không có ý định cưỡng ép phá vỡ, bèn dạo bên ngoài đôi vòng, tiết ra thiện ý. Lính gác cũng không tiếp nhận, Thành Dương hơi thất vọng chuyển hướng ra phía sau, như lấy lòng mà vuốt ve tinh thần tuyến có dạng núm tua màu bạc.
Gặp vấn đề ở thính giác.
Ngoài ra, bên trong tuyến thể cũng được cấy một vật không xác định.
Thành Dương đã giải quyết được phần trước, nhưng lại bó tay chịu chết với phần sau. Y đụng đầu lên tường rên một tiếng đau đớn, hỏi Ninh Phi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Cũng hi vọng Ninh Phi có thể mở còng tay nhanh một chút, y muốn day huyệt thái dương.
Thật khó chịu, y thở ra một hơi, không hiểu sao Ninh Phi có thể chịu đựng được.
Lính gác hốt hoảng mở mắt, sắc môi hơi tái nhợt. Thành Dương rời mắt, lại hỏi: “Trong tuyến thể cậu có thứ gì vậy?”
Ninh Phi như bị đâm một cái, ánh mắt tức khắc tỉnh táo: “Thứ tốt.” Hắn đáp, mất đi phần tình cảm khiến lời nói có vẻ khô khan: “Thứ tốt giúp tôi không lưu lại bất kỳ dấu vết pheromone nào.”
“Thế nên cậu mới có thể lừa được hệ thống giám sát khắp nơi, chẳng trách…” Thành Dương lẩm bẩm.
Suy đoán của y là chính xác, có lẽ pháo đài tinh thần vô cùng kiên cố cũng là ảnh hưởng của vật không xác định kia.
“Không có thời gian nói mấy cái này.” Ninh Phi nói, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý: “Ở đây không còn an toàn, cậu phải đi cùng tôi.”
“Người của công đoàn đến?”
Ninh Phi ngoảnh lại nhìn y: “Không chỉ là công đoàn, cố chủ của tôi cũng muốn giết cậu.”
22
Cố chủ của Ninh Phi muốn giết mình.
“Tại sao?” Thành Dương ngơ ngác hỏi.
Ninh Phi bận rộn thu dọn đồ đạc, chỉ kịp ném lại một câu “Không biết”. Mới tỉnh lại từ trạng thái vô tri vô giác, đồ đạc nhét vào vali quá nhiều quá loạn. Hắn lấy mấy tờ báo vô dụng ra, liếc nhìn, rồi ngượng ngùng xé vụn.
Bản thân Thành Dương đã ở ngay đây, hắn cần gì phải giữ lại những thứ này?
Hắn tiến vào phòng ngủ, lượm vài bộ quần áo, mang nguyên hộp quần lót chưa mở đi ra. Khi quay trở lại, Thành Dương vẫn đang ngơ ngác tự hỏi, dường như hoàn toàn không chú ý hình ảnh trên giấy vụn.
Điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Ninh Phi kéo khóa vali, đẩy Thành Dương ra cửa. Mới chạm tới lưng dẫn đường, người kia chợt giật mình bừng tỉnh, lên tiếng: “Có thể mở còng tay ra trước không —— tôi có thể tự đi.”
Thấy hắn có vẻ không tình nguyện, Thành Dương bổ sung một câu: “Dù sao, trong thời gian ngắn tôi cũng không thể nào trở về công đoàn.”
Ninh Phi bắt được từ mấu chốt.
“Thời gian ngắn?” Hắn hỏi.
“Đến khi làm rõ chân tướng sự tình, sau khi chứng minh vô tội, chung quy vẫn phải trở về.”
Ninh Phi đặt tay sau lưng Thành Dương, nghe những lời này, cười khẩy: “Công đoàn có cái gì tốt.”
Thành Dương còn nhớ thân phận của hắn, một lính gác đào ngũ khỏi công đoàn. Y khẽ thở dài, phủ nhận: “Không phải có hay không, chỉ là phải làm như thế. Tôi là một dẫn đường, ngoại trừ quay lại công đoàn, không có cách nào khác.”
Ninh Phi khẽ “Hừ” một tiếng, nhưng vẫn vặn đứt dây xích ở còng tay. Hai người một trước một sau đi xuống lầu, vòng qua hẻm nhỏ, đi thẳng về phía Nam. Có một chiếc xe Jeep đậu ở ven đường, Ninh Phi đập vỡ cửa sổ thủy tinh, thò tay vào mở cửa từ bên trong, ngồi vào ghế lái. Hắn lôi hai đầu dây điện bên dưới vô-lăng, nhẹ nhàng chập vào nhau, nơi hai dây kim loại tiếp xúc xuất hiện vài tia lửa nhỏ.
Nổ máy.
Mèo đen nhào qua ô cửa sổ, linh hoạt nhảy vào ghế sau, nép vào góc tối cuộn mình thành một khối. Lính gác quay đầu nhìn Thành Dương, im lặng giục y lên xe.
Thành Dương vừa ngồi xuống đóng cửa lại, Ninh Phi bèn lập tức gấp rút đạp chân ga. Bọn họ lái xe dọc theo con sông, mãi đến nhánh sông phụ đổ vào mặt sông mênh mông. Nền xi măng nội thành không biết từ khi nào thay bằng mặt đường nhựa, cuối cùng biến thành đường đất sét vàng gập ghềnh cạnh bờ sông. Đây là vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, camera cũng phân bố rất ít. Cửa sông ở ngay trước mắt, từ xa có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp xanh um mặt nước, là một rừng đước.
Thành Dương nhớ gần đây hẳn là có một làng chài bỏ hoang. Hơn mười năm trước, để bảo vệ môi trường, cả làng bị cưỡng chế di dời, ổn định ở nơi khác.
Ninh Phi lái thêm một đoạn mới tắt máy dừng xe, ra hiệu cho Thành Dương bước xuống.
Cách vài mét, mèo đen lặng lẽ theo sau họ.
Thành Dương không biết Ninh Phi định dẫn mình đi đâu lánh tạm, cũng không cách nào suy nghĩ cặn kẽ, cơn đau đầu chuyển đến người mình lại đột nhiên phát tác. Hoàng hôn, một vầng tà dương màu da cam treo trên cửa sông bát ngát. Y híp mắt nhìn phía trước, trên võng mạc phản chiếu vài đốm sáng mơ hồ, chói đến mức gần như chảy nước mắt.
Ninh Phi đột nhiên mở miệng: “Lúc nhỏ, tôi lớn lên ở gần đây.”
“Ừm.” Thành Dương nhẹ giọng đáp: “Cậu đến từ làng chài kia sao?”
Lính gác say sưa ngắm tà dương, nói như tự nhủ: “Không sai. Bao năm rồi chưa quay lại, thật đẹp…”
Thành Dương nhắm mắt, day day huyệt thái dương.
Ninh Phi xoay người nhìn y, vẻ mặt vốn ngẩn ngơ lập tức hóa thành lo sợ: “Lúc đó cậu đã làm gì?” Hắn hỏi: “Chuyển dời tổn thương?”
Thành Dương gật đầu.
Lời lính gác có phần cứng ngắc: “Trả lại đi, tôi không cần.”
“Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu mất khống chế.” Y nói.
Thành Dương là một người rất tốt. Y đã cho Ninh Phi một đoạn kí ức sâu đậm ấm áp nhất, khiến hắn trăn trở nhung nhớ bao nhiêu năm.
Nhưng hôm nay phần tốt này có hơi vượt quá, xưa nay Ninh Phi chưa từng mong đợi điều này.
Khó chịu lắm đây, hắn nghĩ, sao hắn có thể để Thành Dương chịu đựng loại đau đớn này chứ?
“Tôi sẽ không mất khống chế.” Hắn nói, giọng điệu vừa hung bạo vừa nôn nóng.
Thành Dương thấp giọng phản bác: “Rõ ràng lúc đó cậu đã đến giới hạn.”
“Tôi có thể nhịn được.”
Thành Dương chưa kịp lên tiếng, miệng đã bị chặn lại. Ninh Phi thừa dịp y còn chìm trong trạng thái suy yếu khó chịu, tiến lên một bước cưỡng hôn y. Đó là một nụ hôn vụng về, gần như cướp đoạt và cắn xé, đầu lưỡi Thành Dương bị mút đến hơi đau. Y nhíu mày định lùi lại. Ninh Phi lại lùi trước một bước, trợn mắt nhìn y, trông vừa rụt rè vừa hung tợn.
Trong mắt hắn phản chiếu nửa vầng sáng buổi chiều tà ấm áp.
“Cậu…” Thành Dương thận trọng chọn từ ngữ, không chắc chắn bản thân nên tỏ ý kháng cự hay thẳng thừng trách mắng.
Ninh Phi ngắt lời, giọng nói vì run rẩy mà không ổn định: “Cố chủ từng có ơn với tôi. Hôm nay bà ấy cho người nhắn với tôi, muốn tôi nhất định phải giết cậu. Tôi nói không được, giữa tôi và cậu còn giao dịch.”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thành Dương ngơ ngác đợi hắn tiếp tục.
Ninh Phi nói tiếp: “Bà ấy hỏi cậu trả tôi bao nhiêu, bà ấy sẵn sàng ra gấp ba.”
“Cho nên?” Thành Dương hỏi: “Cậu phải giết tôi ở đây ư?”
“Tôi đã từ chối.” Hắn chớp mắt: “Gấp ba của bà ấy vô giá trị với tôi, tôi chỉ muốn lên giường với cậu.”
Hai gò má hắn sung huyết đỏ bừng, ánh mắt ngời sáng. Thành Dương nhất thời nói không nên lời.
Mặt trời chìm xuống từng tấc một, ánh sáng trong mắt Ninh Phi cũng tối đi từng phần.
Cuối cùng, Thành Dương dời tầm mắt: “Xin lỗi.”
“Không có gì đáng xin lỗi, tôi hiểu được.” Ninh Phi thẫn thờ nói. Qua một hồi lâu, hắn lại mở miệng, ngữ điệu uể oải: “Vậy thì chuyển thương tổn của cậu về lại đi.”
23
Thành Dương không tìm được lý do cự tuyệt.
Y không giỏi xử lý loại tình cảm dây dưa thế này. Nếu như sự việc có thể phân rõ thì tốt rồi —— cho dù Ninh Phi thích y, không liên quan đến chuyện khác. Y cảm thụ được sự săn sóc của Ninh Phi ở mức độ nhất định, cũng không liên quan đến chuyện khác. Không can thiệp lẫn nhau, đôi bên đều vui vẻ.
Thế nhưng Ninh Phi không muốn như vậy.
Chuyển đau đớn về lại cơ thể lần nữa, lính gác không có phản ứng gì khác, duy chỉ đôi môi tái nhợt thêm một chút. Hắn cũng không ngắm mặt trời lặn nữa, tiếp tục tiến vào sâu trong rừng cây.
Bóng đêm mịt mờ, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây nghe xào xạc. Lại đi thêm một đoạn, tối đến độ giơ tay gần như không thấy được năm ngón. Nhưng Ninh Phi vẫn như không hề hấn gì tiếp tục tiến bước, không biết bao lâu sau, cây cối dần lưa thưa, dưới chân có vết đường mòn mơ hồ.
Bầu không khí gượng gạo lên men trên cành lá. Thành Dương hắng giọng, đột nhiên mở lời: “Mặc dù là người địa phương, nhưng tôi cũng không thường đến đây.”
Ninh Phi nặng nề đáp một tiếng “Ừ”.
Trả lời tuy ngắn gọn, nhưng dù sao cũng tốt hơn im lặng. Thành Dương vừa đẩy nhánh cây về phía trước, vừa nhớ lại: “Lần cuối đến đây, đã là mười mấy năm trước, làng chài vẫn chưa di dời. Năm đó trong thôn xảy ra một vụ án lớn, tôi theo giáo viên đến thực tập quan sát.” Y cười một tiếng tự giễu: “Lúc ấy tôi chỉ mới mười mấy tuổi, không hiểu gì cả, bị dọa chết khiếp.”
“Tôi biết.” Ninh Phi thấp giọng: “Có một lính gác mất khống chế.”
Thành Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, cậu lớn lên trong thôn, hẳn là từng thấy —— đúng là chuyện đó. Còn nhớ ở hiện trường thương vong nặng nề, lính gác kia vô cùng điên loạn, cả con trai của mình cũng không nhận ra, suýt chút xuống tay giết chết.”
Giọng y rất nhẹ, như chìm đắm trong chuyện cũ. Bước chân Ninh Phi khựng lại một giây. Nương theo ánh trăng, Thành Dương loáng thoáng nhìn thấy đường nét một thôn trang ẩn hiện cách đó không xa. Những ngôi nhà lớn nhỏ đều làm bằng gỗ, được giá đỡ nâng lên trên mặt biển. Cạnh nhà có cầu thang gỗ nghiêng xuống dưới, thông với biển rộng. Cái cọc cũ nát neo hai ba con thuyền câu đã tróc sơn.
“Bên kia.” Ninh Phi chỉ vào một gian nhà nhỏ ven biển: “Đó là ngôi nhà lúc trước của tôi.”
Dẫn đường gật đầu định bước tới. Ninh Phi đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thành Dương đi được hai bước, lại khó hiểu ngoảnh lại xem động tĩnh của Ninh Phi. Bóng hai người bị ánh trăng kéo ra thật dài, dính sát vào nhau, cuối cùng bị cỏ cây um tùm che lấp. Ninh Phi cúi đầu, trông như đang chăm chú nhìn cái bóng. Một lát sau, hắn đột nhiên nói: “Lính gác mất khống chế kia là mẹ tôi.”
Thành Dương kinh ngạc nhìn y.
Ninh Phi nhẹ giọng nói một mình: “Chẳng qua cậu vốn dĩ không nhớ tôi.”
Hắn đón gió biển, yên lặng dẫn Thành Dương băng qua cây cầu gỗ đi tới trước căn nhà. Cửa không khóa, đẩy nhẹ là mở ra. Vết nấm mốc loang lổ trên mép cửa sổ, phía trước treo vài dây cá khô. Cách bày biện vật dụng trong nhà chưa hề mảy may thay đổi, vẫn thấp thoáng dáng vẻ như năm ấy rời khỏi nhà. Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy gương mặt bê bết máu của mẹ mình.
Có đôi khi, Ninh Phi cảm thấy, nếu có thể quên hết đi như Thành Dương là tốt rồi.
Hắn bước vào gian buồng ngủ chật chội, nghe thấy tiếng Thành Dương truyền đến từ phía sau: “Tôi rất xin lỗi.”
Ninh Phi vẫn không để ý, giũ giũ ga giường rồi trải ra, ngoảnh lại ra hiệu: “Tối nay chịu khó chút, cậu ngủ ở trong.”
“Ninh Phi.” Thành Dương gọi hắn.
Ninh Phi không khơi dậy được tâm trạng nói chuyện, quay lại phòng khách kiểm tra mạch điện. Ngôi làng bị bỏ hoang đã lâu, không còn được cấp điện. Hắn mở nắp đậy, ấn công tắc, đèn vẫn không hề sáng. Đành vùi đầu lật tung mọi ngóc ngách tìm diêm và nến, châm lửa, đặt lên bàn.
Mèo đen im hơi lặng tiếng đi vào buồng ngủ, nhảy lên giường, dựng thẳng đuôi nhìn hắn chằm chằm.
“Xuống.” Hắn trầm giọng đe dọa.
Thành Dương thở dài một hơi, ngồi trên giường. Con mèo không nghe theo lệnh hắn, vùi đầu vào lồng ngực Thành Dương. Thành Dương cũng không để ý, lơ đãng đặt tay lên đỉnh đầu của nó, đôi mắt nhìn thẳng Ninh Phi: “Còn cậu? Không ngủ được à?”
“Gác đêm.”
Dẫn đường lộ vẻ chợt bừng tỉnh: “Để tôi. Dù sao trước đó ngủ nhiều rồi, giờ vẫn chưa mệt, vừa khéo có thể để cậu nghỉ ngơi.”
“Tôi không cần ngủ nhiều như thế.”
“Vậy thì nói chuyện phiếm đi.”
Thành Dương ôm mèo bước tới, kéo ghế ngồi cạnh hắn. Ngón tay Ninh Phi khẽ run rẩy dưới bàn. Chỉ cần Thành Dương dịu dàng với hắn một chút, hắn sẽ không còn là chính mình.
Thực sự đủ rồi.
“Cậu muốn nói chuyện gì?” Hắn hỏi: “Kền Kền? Diệp Vũ Tình? Cố chủ của tôi? Thế thì nói về Diệp Vũ Tình vậy —— Hai người định lúc nào kết hôn?”
Thành Dương sửng sốt nửa giây: “Tháng Tám năm sau —— đề tài này chẳng có gì đáng nói, sao cố chủ của cậu lại muốn giết tôi?”
“Tôi cũng không biết.”
“Kền Kền liên thủ với cố chủ của cậu.” Thành Dương lẩm bẩm: “Vũ Tình chết dưới tay Kền Kền, hiện giờ cố chủ của cậu lại muốn trừ khử tôi. Tại sao vậy chứ?”
Khi y trầm tư, gò má nhu hòa đến lạ, ngón tay vô tình hay cố ý gãi cằm con mèo. Ninh Phi nhìn một hồi mới phá hiện bản thân thế mà lại xuất thần, lơ đễnh đáp bừa một tiếng.
Hai người mang theo tâm sự riêng trầm mặc suốt vài phút, cuối cùng, Thành Dương thầm tổng kết: “Manh mối quá ít.”
“Sẽ nhiều lên.” Ninh Phi nói.
Câu nói này nghe không như an ủi, mà giống một lời hứa hẹn hơn.
Trong phòng có mùi tanh hải sản. Ninh Phi đứng lên, tháo dây cá khô bên cửa sổ xuống, ném ra biển. Thứ mùi kì lạ dần phai đi theo gió, hương bạc hà nhàn nhạt trong không khí rõ ràng hơn một phần.
Lòng hắn chùng xuống, nhích lại gần Thành Dương, viết lên mu bàn tay: “Có người đến.”
Dựa theo mùi vị pheromone, kẻ địch hẳn là còn ở ngoài cự ly cảm nhận của Thành Dương. Dẫn đường buông con mèo ra, tay phải theo thói quen lần đến vị trí bao súng, lại phát hiện bên trong trống không.
Ninh Phi rút ra khẩu súng lục bên hông, khẽ khàng đặt cạnh Thành Dương.
Kẻ địch đến rất nhanh, ngọn nguồn hương bạc hà từ sâu trong rừng cách ngôi làng bỏ hoang ngày càng gần. Có lẽ đối phương tự cao về thực lực, nên cũng không che dấu bước chân của chính mình. Ninh Phi không dám buông lỏng, lặng lẽ không tiếng động đi ra ngoài, ngồi xổm trong góc tối chờ đợi.
Thời cơ đã gần kề.
Hắn đang chuẩn bị xông lên trước thì phát hiện Thành Dương mở cửa gỗ, không hề phòng bị bước ra ngoài. Lính gác đối diện dừng lại, Thành Dương chào cậu ta: “Là cậu.”
Kẻ vừa đến là người quen.
“Đừng trở về công đoàn.” Diêu Cảnh Hành nói: “Hiện giờ tình hình không ổn cho lắm, tuyệt đối đừng trở về công đoàn.”
Thành Dương cau mày: “Có ý gì?”
“Công đoàn điều động không ít người truy bắt cậu.” Diêu Cảnh Hành đáp: “Hơn nữa thầy Kỷ rất kỳ lạ —— cụ thể khó nói, là một loại cảm giác.”
“Được.” Thành Dương có vẻ như không phản ứng kịp, ngơ ngác trả lời: “Tôi biết rồi. Cậu thế này cũng không an toàn, để tôi xóa sạch hết đoạn ký ức này, cậu trở về trước.”
Diêu Cảnh Hành nhắm mắt lại, chờ Thành Dương tiến tới.
ẦM ——
Tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía Bắc truyền đến, ánh lửa cháy đỏ nửa bầu trời. Cả ngôi làng bỏ hoang dường như cũng chấn động, Diêu Cảnh Hành đột nhiên mở mắt ra, hướng về phía xảy ra sự việc cùng lúc với Thành Dương. Ninh Phi cũng cả kinh, từ nơi ẩn nấp đứng dậy nhìn ra xa.
Vẻ mặt hai lính gác đều thay đổi.
“Là công đoàn!” Diêu Cảnh Hành la thất thanh. Cậu ta bất chấp đang xóa kí ức, vội vã quay đầu chạy vào rừng.
Công đoàn thế mà xảy ra chuyện!
Đầu óc Thành Dương trống rỗng.
Công đoàn đáng lẽ là nơi an toàn nhất thành phố Hải Hà, mà thời khắc này lại xảy ra một vụ nổ quy mô không nhỏ. Y ngoảnh lại, bắt được vẻ mặt Ninh Phi đang hoàn toàn sửng sốt. Tim Thành Dương đập loạn, gần như quên mất nên nói thế nào, hệ thống lại một lúc lâu mới mở miệng: “Chiếc xe kia còn ở chỗ cũ không? E rằng tôi vẫn phải trở về công đoàn xem thử.”
24
Lòng như lửa đốt, Thành Dương chạy một mạch theo đường cũ trở lại. Từ nhỏ y đã vào công đoàn, nơi đó với y mà nói từ lâu đã có ý nghĩa gia đình. Phản nghịch như thế nào đi nữa, đã xảy ra việc hệ trọng như vậy, chung quy vẫn phải quay về.
Tiếng bước chân sột soạt vẫn theo sau.
Quay lại chỗ chiếc xe, y mở cửa ngồi vào, dùng đầu ngón tay run rẩy khởi động xe. Ninh Phi đuổi theo, dường như muốn đi cùng y. Thành Dương thở dài một hơi, quay đầu nói: “Cậu về trước đi.”
“Bọn chúng đang truy bắt cậu.”
“Đó là chuyện trước vụ nổ.” Thành Dương nói thật nhanh: “Thân phận của cậu quá nhạy cảm, cứ ở đây thì tốt hơn. Vụ nổ vừa xảy ra, nhất định công đoàn sẽ loạn cả lên, không có thì giờ truy cứu chuyện của tôi, chúng ta có thể liên lạc sau.”
Ninh Phi mím chặt môi, không nói một lời. Thành Dương liếc mắt nhìn bóng hắn trong gương chiếu hậu, đạp chân ga, hướng về khu nội thành. Bóng dáng Ninh Phi đứng bên đường ngày càng nhỏ dần, rồi nhanh chóng mất hút phía sau đường chân trời.
Thành Dương nắm chặt tay lái, mang khí thế đâm ngang đụng thẳng lao về phía Bắc. Vài cột đèn đỏ lóe lên rồi vụt tắt, mấy chiếc xe bị y cản trở tin tin nhấn còi. Y không ngoảnh lại, càng đến gần công đoàn lại càng cảm nhận được không khí không bình thường nơi đó.
Bất an. Hoảng loạn. Sợ hãi. Ngỡ ngàng.
Quá mãnh liệt, giống như cả công đoàn đều hỗn loạn, trong lòng tất cả mọi người đồng thời bị những cảm xúc này chiếm giữ.
Dọc đường gặp không ít người quen, là các đồng nghiệp tuần tra như thường lệ ở các nơi đang đổ về. Ý nghĩ dừng lại cho họ đi cùng thoáng qua trong đầu y, sau cùng vẫn bị bỏ qua. Thành Dương đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cổng công đoàn.
Thành Dương đạp phanh, lốp xe trượt thêm một đoạn trên nền xi măng, phát ra tiếng ma sát khiến người ta ê răng. Tòa kí túc xá chính phía trước vẫn hừng hực cháy, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ mái nhà, không có thang thoát hiểm, không có vòi nước, không có người chữa cháy.
Bên trong chỉ có tiếng giết chóc chấn động tâm can.
Tình cảnh này nghe có vẻ nguy hiểm. Thành Dương đột nhiên nhớ tới, khẩu súng lúc trước Ninh Phi đưa đã bị y đánh rơi ở ngôi làng bỏ hoang. Y chỉ có thể tay không xuống xe, cẩn thận từng li tiến vào công đoàn.
Bên trong công đoàn đã loạn thành một mớ, máu tươi lạc đạn bay khắp nơi, quyền cước xen lẫn tiếng kêu gào. Đều là đồng nghiệp mà lại hạ thủ lẫn nhau. Thành Dương không có tăng tốc(1) như lính gác, lại không rõ tình hình, đành phải dựa sát tường theo dõi tình hình, tùy cơ hành động.
Có dẫn đường đang hô hào, có ý trấn an lính gác của mình. Nhưng cộng sự của anh ta rõ ràng đã lâm vào trạng thái rối loạn mất khống chế, điên cuồng bóp cò súng lục laser, rồi quay đầu lao tới mục tiêu kế tiếp. Cũng có lính gác vừa tấn công đồng đội, vừa thống khổ thét gào, dường như đang bị ai đó khống chế, thân bất do kỷ, không cách nào thoát khỏi. Một nữ dẫn đường trẻ tuổi đang quỳ gối khóc lóc van xin giữa chiến trường, suy sụp gào lên: “Tôi không khống chế được, tôi không khống chế được anh ấy! Làm sao đây, ai đó giúp tôi với!“
Giữa đoàn người, Thành Dương nhìn thấy Tạ Đồng.
Bà trở tay tóm lấy kẻ địch sau lưng quật qua vai, lại dùng lực khuỷu tay nện gãy xương đùi gã. Kẻ địch hét thảm một tiếng, mất đi sức chiến đấu, co quắp trên mặt đất. Tạ Đồng ngẩng đầu, đảo mắt quanh hiện trường, tầm mắt đối diện Thành Dương. Bà không do dự nửa phần, sải bước đến bắt lấy cánh tay Thành Dương, lớn tiếng hỏi: “Tinh thần thể của cậu khôi phục thế nào?“
Thành Dương lắc đầu: “Không tốt lắm, tôi chỉ có thể cố gắng khống chế trực tiếp.”
Tinh thần thể của y vốn thích hợp nhất để xử lí cục diện rối loạn như thế này, nhưng bị thương quá nặng trong lần chấp hành nhiệm vụ trước với Vũ Tình, hao tổn quá lớn, đến giờ vẫn chưa khôi phục hình dáng thực.
Tạ Đồng lau mồ hôi trên trán, quay đầu chửi nhỏ một tiếng, tiến lên đánh ngất một kẻ có ý đồ đánh lén: “Đứng xa một chút.” Bà hô lớn: “Ta yểm trợ cậu. Cho dù tinh thần thể có ở đây hay không, cậu nhất định phải khống chế được, đây là mệnh lệnh.“
Thành Dương nhắm mắt lại, hết sức tập trung vào cảm nhận. Cảm xúc lên xuống thực sự quá huyên náo, khiến không khí xung quanh ô nhiễm thành một đầm lầy vẩn đục. Y điều động toàn bộ tinh thần lực, xuyên qua vùng hỗn độn, thử phong tỏa mục tiêu. Lần lượt đánh dấu lên tất cả những kẻ có ác ý, những kẻ muốn hạ sát hay có ý đồ cản trở y và Tạ Đồng.
“NHANH LÊN!” Tạ Đồng ở phía trước y hét lớn.
Bà rút ra hai khẩu súng, bắp đùi của lính gác phát cuồng trước mặt nở tung hai đóa huyết hoa (máu văng tùm lum). Nhưng kẻ địch chỉ khẽ lùi một bước, rồi vô tri vô giác hướng về phía trước. Thành Dương nhớ mang máng người này, cậu ta đã từng được huấn luyện nửa năm cùng với y và Vũ Tình. Để tự vệ, y nén do dự, vuốt tinh thần lực thành hình dạng sắc nhọn, gắng sức đâm vào.
Lính gác rên rỉ một tiếng, công kích của Thành Dương bị màn chắn vững chắc ngăn lại, kẹt ở một vết nứt nhỏ. Hình dạng màn chắn khá quen thuộc, y tập trung kiểm soát gai nhọn, từng tấc một tiến về trước, khiến vết nứt ngày càng lớn, cuối cùng cả bức tường đều ầm ầm sụp đổ. Nhân lúc này, y xông vào chiến ý (ý chí chiến đấu) đã tiêu tan của lính gác, thuận tiện quét mắt thật nhanh.
Kẻ địch không tiếng động ngã xuống đất ngất đi, Tạ Đồng giữa trăm bề bận rộn khen: “Đẹp lắm, tiếp tục.”
Tâm tình Thành Dương thì lại không “đẹp” nổi.
Trong tuyến thể của lính gác kia cũng được cấy một vật không xác định, giống như Ninh Phi.
“E là tôi chỉ có thể khống chế tiếp ba người.” Thành Dương nói: “Tuyến thể của bọn họ từng bị tác động, nên hình thành pháo đài tinh thần kiên cố, rất khó xâm nhập.”
Tạ Đồng quay đầu lại trừng y, tỏ vẻ khó có thể tin.
Bà vừa phân tâm, lính gác bị áp chế bèn chiếm thượng phong. Tạ Đồng vội vàng xoay người chống đỡ, Thành Dương cũng ngưng kết tinh thần lực một lần nữa, hỗ trợ cản phá.
Hành động phá vỡ vừa rồi của y đã khơi dậy sự phản kháng không lường được. Lính gác mất khống chế ở nơi khác dường như có cảm ứng, đều ngoảnh đầu lại. Kẻ trước mặt trực tiếp lao tới tấn công, người phía sau cũng đến bao vây, khi chiến tuyến vừa xuất hiện lỗ hổng, lập tức có người tự động lấp vào.
Đếm sơ qua cũng không dưới mười người.
Bọn họ ra tay tàn nhẫn, có ý giết người. Tạ Đồng cắn răng chống đỡ phía trước, tuy rằng bà rất mạnh, trước giờ có biệt hiệu “quý cô thép”, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra đòn trí mạng. Thành Dương thành công chọn được một vị trí sát tường, bằng không lưỡng bề thọ địch, tình thế bất lợi lại tăng gấp đôi. Y tập trung tinh thần, cố gắng hạ gục thêm một người.
Tạ Đồng quát: “PHÍA SAU, CÁC NGƯỜI NGỚ RA LÀM CÁI GÌ! ĐÁNH NÃO SAU ĐÁNH TỨ CHI, LÀM BỌN HỌ MẤT SỨC CHIẾN ĐẤU.”
Thật ra cũng không phải bọn họ không di chuyển, chẳng qua là trước đó xảy ra chuyện quá bất ngờ, trong lúc hốt hoảng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ. Hiện giờ nghe Tạ Đồng chỉ huy, rốt cuộc cũng có phương hướng hành động, bắt đầu hợp tác hành động.
Một phen ác chiến, Thành Dương vì hao tổn tinh thần lực, đại não âm ỉ căng trướng, khó mà tập trung chú ý. Định mức khống chế ba người của y đã dùng hết, kẻ địch lần lượt gục ngã, chỉ còn hai ba người. Bọn họ dường như biết được đã hết hy vọng, nên càng trở nên điên cuồng. Nhưng tình thế cuối cùng vẫn dần được kiểm soát, y thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu kiểm tra xem người quen có bình an vô sự hay không.
Diêu Cảnh Hành đứng bên cạnh dẫn đường Thẩm Vy, trên người có vết máu lấm tấm, thoạt trông vẫn lành lặn.
Tầm mắt Thành Dương hướng qua phải, tiếp tục tìm kiếm tung tích Kỷ Vĩnh Phong.
“COI CHỪNG!”
Y nghe thấy nhiều người hô to cảnh báo, ngẩn ra, một cánh tay thật nhanh vụt qua trước mặt, từ trái sang phải, mục tiêu là động mạch chủ ở cổ y. Lưỡi dao trong tay lóe ánh bạc. Thành Dương muốn lùi về sau, lại nhận ra lưng đã tựa sát tường. Y thở ra một hơi, cố sức tránh về phía sau hòng sống sót.
Trong khoảnh khắc gần kề sinh tử, y chú ý tới những đồng nghiệp không gọi được tên muốn vươn tay ngăn cản, nhưng không phải quá trễ, mà là quá xa. Tạ Đồng nâng súng cố gắng bóp cò mấy lần, nhưng không có lấy nửa viên đạn bắn ra. Lại có một viên đạn lạc, không biết từ đâu bay tới, kèm theo tiếng xé gió sắc bén xuyên thủng não sau kẻ đánh lén.
Lưỡi dao đã chạm đến da thịt, cánh tay của người kia vô lực buông xuống, theo cổ và xương quai xanh Thành Dương vẽ ra một vết máu.
Y sợ hãi không thôi sờ sờ, vết thương rất nông, chỉ hơi rách da.
“Tôi không sao.” Y nói.
Trong đám đông không còn kẻ địch nữa, các lính gác và dẫn đường đều thả lỏng hẳn, chán nản khuỵu xuống đất. Không biết là ai đã nấc lên khe khẽ, khiến bốn năm thanh niên không kìm được cúi đầu gạt nước mắt.
Tạ Đồng xoay người hướng về phía mọi người, sắc mặt u ám lên tiếng: “Các giáo viên hướng dẫn tự kiểm kê nhân số, tổ chức nhân công phối hợp với đội phòng cháy chữa cháy dập lửa. Hôm nay cứ như vậy đi, chín giờ sáng mai đến phòng hội nghị. Không tìm được giáo viễn hướng dẫn, thống nhất báo cáo với Nguyễn Minh Chinh. Thành Dương, cậu ở lại.”
Chờ mọi người tản đi, bà nghiêm nghị nhìn Thành Dương. Trong trận chiến vừa rồi, Tạ Đồng rõ là người ra sức nhiều nhất. Tất cả mọi người mệt mỏi gục xuống, bà cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn đứng thẳng như trước.
“Kỷ Vĩnh Phong thừa cơ chạy loạn.” Bà nói: “Ta cho rằng cậu sẽ không quay lại.”
Thành Dương lưỡng lự chốc lát, giải thích: “Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Thầy Kỷ không tin tôi, không nói gì với tôi cả.”
“Cậu nên vui mừng.” Tạ Đồng nói: “Tất cả những người mất khống chế hai năm trước từng tham gia hạng mục bí mật, bản kế hoạch là do Kỷ Vĩnh Phong đệ trình, ông ta cũng là người phụ trách hạng mục, ta chỉ xem qua danh sách được chọn. Nếu cậu biết chuyện thì bây giờ đã nằm trên mặt đất.”
Thành Dương im lặng.
“Ông ta cũng là người phát lệnh truy nã cậu.” Bà nói tiếp: “Dựa vào công lao hôm nay, ta có thể giúp cậu hủy bỏ. Nhưng cậu phải trả lời ta một câu hỏi.”
“Vâng.” Thành Dương nhìn bà.
“Hung thủ mưu sát Phương Văn Hạo, cậu đuổi kịp?”
Đây là vấn đề không thể ngập ngừng, nếu không sẽ bị Tạ Đồng nhìn ra sơ hở. Thành Dương không kịp ngẫm nghĩ, theo trực giác đáp: “Không kịp.”
Y nỗ lực thuyết phục chính mình, lời nói dối này có lý do. Quan hệ thuê mướn vẫn còn, y vẫn cần Ninh Phi.
Tạ Đồng dường như vô cùng thất vọng, xoay người chỉ vào bức tường cao trước mặt: “Vậy người vừa rồi nổ súng cứu cậu là ai?”
Thành Dương cả kinh, quay đầu nhìn sang. Sau vài giây trầm mặc, Ninh Phi ló đầu ra. Hắn ném một khẩu súng trường, rồi nhẹ nhàng tiếp đất như con mèo, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Hung thủ chính là người này. Trí nhớ của ta rất tốt, cậu còn gì giải thích?” Bà đối diện với Ninh Phi, ngữ điệu lạnh lùng, thủ thế chờ đợi. Ninh Phi lặng lẽ không tiếng động cầm súng lên, đối mặt với bà.
Đại não Thành Dương phút chốc trống rỗng, sải một bước dài, chắn giữa hai người, che cho Ninh Phi.
=========
(1) Tăng tốc: gốc là 应激速度, ai biết thì giúp mình ;;_;; chứ cái 应激 nó có nghĩa là stress:v Lính gác có thể thúc đẩy tốc độ bản thân nên mình nghĩ cụm này đề cập đến khả năng tăng tốc độ của lính gác.