Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 19: Chương 19




Giang Tĩnh Nguyệt không giỏi nói dối.

Vì vậy, cô không thể ngụy biện là mình đã từng thấy, nên cô chỉ im lặng, nhưng sắc mặt cô ngày càng xấu đi, cả người toát ra hơi thở khó chịu.

Phòng làm việc lâm vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Sự im lặng của Giang Tĩnh Nguyệt khiến người đàn ông trên ghế sô pha đối diện cũng im lặng theo, thu liễm lại ý cười.

Thấy cô không phủ nhận, vẻ mặt anh có chút sững sờ, nụ cười chậm rãi đông cứng lại.

Câu hỏi vừa rồi của anh, chẳng qua chỉ là đùa giỡn.

Dù sao, Giang Tĩnh Nguyệt đã không còn độc thân lâu như vậy, mọi người đều là người trưởng thành, cũng không có khả năng chưa từng nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông.

Bởi vì phản ứng vừa rồi của cô rất buồn cười nên anh mới mở miệng trêu chọc.

Không ngờ anh nói trúng rồi?!

Phải mất một thời gian dài Cố Nghiêu Dã mới hồi phục sau cú sốc quá lớn.

Trong đôi mắt đen không đáy hiện lên một tia sáng, giống như một vì sao băng vụt qua màn đêm trống vắng cô quạnh.

Người đàn ông có chút kích động, không khỏi ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào người phụ nữ ngồi đối diện: “... Thật sự chưa từng thấy?!”

“Em và bạn trai của em...”

Anh vừa nói, dường như Giang Tĩnh Nguyệt đã đoán trước được nội dung phía sau, cô đột nhiên từ trên ghế sa lon đứng lên, trừng đôi mắt như dao tới.

Giọng nói cũng hung ác: “Anh không thể ký tên ngay sao, nhiều chuyện nhảm nhí như vậy.”

Cố Nghiêu Dã bị cắt ngang cũng không tức giận.

Mặc dù đôi mắt đẹp của Giang Tĩnh Nguyệt đang trợn to, hung dữ nhìn anh.

Vẫn không ngăn được tâm trạng tốt trong lòng anh.

Người đàn ông khẽ mím môi, nở một nụ cười nhạt.

Sau đó ánh mắt sâu như biển, ý vị thâm trường nhìn Giang Tĩnh Nguyệt một hồi, sau đó buồn cười đặt chân xuống, ngồi thẳng người, cầm lấy túi văn kiện trên bàn cà phê, chậm rãi mở ra.

“Ký đi, ký ở đây.”

“Đừng hung dữ như vậy mà.” Giọng nói người đàn ông dịu dàng, trong giọng nói mang theo ý cười, giống như bất đắc dĩ.

Giang Tĩnh Nguyệt nghe, cô chỉ cảm thấy người này cực kỳ không đứng đắn.

Nói chuyện cũng dụ dỗ, giơ tay nhấc chân đều giống như đang quyến rũ người.

Giống như một con yêu tinh nam phù phiếm.

Nào ngờ, Cố Nghiêu Dã chỉ hành động như vậy trước mặt cô.

Cho dù người khác ăn chay niệm Phật tám kiếp cũng cầu không được anh phải mềm giọng hạ mình.

Không đến mấy phút, Cố Nghiêu Dã đã ký tên của mình vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Tốc độ nhanh đến mức Giang Tĩnh Nguyệt đang đứng trước bàn cà phê cũng phải thầm tặc lưỡi.

Cô đã sớm ký vào thỏa thuận, chỉ đợi Cố Nghiêu Dã ký và đóng dấu thỏa thuận thì thỏa thuận sẽ chính thức có hiệu lực.

Sau đó, hai người mỗi người giữ một bản sao của thỏa thuận làm bằng chứng.

Vì vậy sau khi Cố Nghiêu Dã ký xong, anh gom vài trang lại với nhau, phân loại xong thì đưa một trang lại cho Giang Tĩnh Nguyệt: “Đây, của em.”

Người đàn ông chống khuỷu tay lên đầu gối, đốt ngón tay thon dài như ngọc nắm một góc của bản thỏa thuận, đang ngước nhìn người phụ nữ, ra hiệu cho cô cất bản thỏa thuận đi.

Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt kinh ngạc, nghi hoặc cụp mắt xuống: “Anh không đọc nội dung sao?”

Vừa rồi chỉ thấy anh tùy tiện lật đến trang có chữ ký, xoạt xoạt hai lần ký tên.

Toàn bộ hành trình chưa từng lật xem nội dung thỏa thuận, như thể đó không phải là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần quan trọng, mà chỉ là một vài mẩu giấy.

“Em đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang, còn có thể lừa tôi sao?” Người đàn ông nhếch môi, ánh mắt thâm thúy, cười nói.

Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy nghẹn lời, có cảm giác lúng túng, như mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô quả thực không động tay chân vào bản thỏa thuận.

So với sự tin tưởng của Cố Nghiêu Dã đối với cô, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy vừa rồi mình đoán anh có âm mưu khác rất đáng xấu hổ.

Vì vậy sau một lúc do dự, Giang Tĩnh Nguyệt đi đến gần anh, băng qua góc bàn cà phê, cúi xuống cầm thỏa thuận trong tay người đàn ông.

Khớp ngón tay thon dài trắng nõn của cô cũng cầm một góc của bản thỏa thuận, cho rằng có thể dễ dàng rút bản thỏa thuận từ tay người đàn ông này.

Kết quả cô không thể giật được.

Một góc khác của thỏa thuận đang bị người đàn ông siết chặt.

Sau khi dùng không ít sức, Giang Tĩnh Nguyệt sắc bén nhìn thấy mép ngón tay cái của người đàn ông đã chuyển sang màu trắng, tất cả máu đều dồn xuống gốc móng tay được cắt tỉa gọn gàng của anh.

Cố Nghiêu Dã cố ý không buông tay.

Sức của anh rất lớn, cầm một góc khác của thỏa thuận không chịu buông ra.

Cho dù Giang Tĩnh Nguyệt có cố gắng thế nào, thỏa thuận vẫn nằm trong tầm tay anh.

Cuối cùng, Giang Tĩnh Nguyệt không thể rút thỏa thuận ra, chỉ có thể nhướng hàng mi dài, trừng mắt nhìn người đàn ông.

Cô trông rất giống một con mèo bị xù lông, còn thuộc loại chân ngắn nữa chứ.

Tức giận cũng chỉ có thể tuyệt vọng vẫy móng vuốt ngắn của mình để trút giận vào không khí.

Hung dữ, tràn đầy khí thế, nhưng không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho kẻ thù.

Ngược lại, vẻ ngoài hung dữ đó có thể trở thành trò cười cho kẻ thù.

Cố Nghiêu Dã yêu ánh mắt cô nhìn anh lúc này muốn chết.

Như một chú chó con mềm mại, đáng yêu dễ thương, đẹp hơn nhiều so với ánh mắt lễ phép hờ hững trước đó.

Tâm trạng người đàn ông rất tốt, môi mỏng cong lên thành vòng cung, ánh mắt âm u, giọng nói kéo dài: “Bạn trai em...”

“Sẽ không phải là có bệnh không tiện nói ra chứ?”

“...” Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt.

Ánh mắt cô đờ ra một lúc, rồi đột nhiên trở nên sắc bén đầy uy hiếp: “... Anh tưởng ai cũng như anh, chỉ biết dùng thân dưới để thể hiện tình yêu sao?”


Lời vừa dứt, Giang Tĩnh Nguyệt tức giận giằng co dữ dội, cuối cùng rút được thỏa thuận từ ngón tay của người đàn ông.

Sau đó cô đứng thẳng dậy, không nhìn Cố Nghiêu Dã đang sửng sốt nữa, cất bản thỏa thuận vào túi xách, quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Cô thật sự không đợi được một giây nào nữa.

Sợ rằng một giây sau bản thân sẽ không nhịn được như lần trước, hung hăng mắng người đàn ông một trận.

Thể hiện tất cả sự ghê tởm và khinh miệt của cô, ở ngay trước mặt anh.

Nếu như vậy, cô sợ Cố Nghiêu Dã sẽ tức giận đến mức nuốt lời chuyện giải trừ hôn ước.

Vì vậy, điều duy nhất Giang Tĩnh Nguyệt có thể làm là rời đi.

Nhắm mắt làm ngơ với người nào đó.

-

Bang--

Cánh cửa phòng làm việc bị đóng chặt.

Tiếng động lớn làm rung chuyển tâm hồn của Cố Nghiêu Dã, cuối cùng anh cũng tỉnh lại sau cơn mê.

Người đàn ông hơi nhướng mày, lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa thư phòng đã đóng chặt, nhớ lại vẻ mặt của Giang Tĩnh Nguyệt và những gì cô vừa nói.

Cố Nghiêu Dã không tự chủ được nhíu mày, khóe miệng giật giật, lẩm bẩm nói: “Mình khi nào thì dùng nửa thân dưới để yêu...”

Dứt lời, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau đó, anh cau mày chặt hơn, người đàn ông đập đầu gối, đột ngột đứng dậy.

Đối mặt với cánh cửa phòng làm việc đã đóng lại: “Không phải, mình mẹ nó yêu đương lúc nào?”

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió vun vút từ sân thượng phật vào cửa sổ sát đất.

Gió đêm thổi bay góc áo của người đàn ông, lộ ra cái bụng săn chắc và đường nhân ngư ở hai bên bụng kéo dài vào trong cạp quần.

Cố Nghiêu Dã chán nản vén vạt áo lên, hai tay chống nạnh, đi đi lại lại trong phòng làm việc dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo.

Một lúc sau, anh áp chế sự rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng, nhặt một bản thỏa thuận khác trên bàn cà phê lên, ném vào ngăn kéo của bàn làm việc.

Cái đồ chơi này xưa nay anh không thèm để ý.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy đi cổ phần của Giang Tĩnh Nguyệt trong tập đoàn Hối Giang.

Trước mắt cũng chỉ tạm thời thay cô bảo quản.

Nếu trong tương lai cô ấy thực sự kết hôn với tên họ Chu đó...

Anh sẽ trả cả gốc lẫn lãi, đưa 10% cổ phần xem như tiền lãi, tặng cho cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông càng thêm phiền não.

Sau khi ném bản thỏa thuận vào ngăn kéo, anh đứng trước cửa sổ kiểu Pháp phía sau bàn làm việc, cuối cùng cũng nhớ cài cúc áo sơ mi.

Khóa từng cái một, động tác chậm rãi.

Như thể cất đi một bộ sưu tập quý giá vừa được cho ai đó xem.

Sau khi cài khuy áo sơ mi, Cố Nghiêu Dã lấy điện thoại di động gọi cho Tô Dĩ Phàm.

Tô Dĩ Phàm ở đầu bên kia điện thoại luôn ở chế độ chờ, có thể nói vừa gọi đến đã nghe ngay.

Giọng điệu sốt ruột ân cần, cậu ta cười nịnh nọt: “Anh Dã, anh có dặn dò gì ạ?”

Cố Nghiêu Dã không vòng vo với cậu ta, nói ngắn gọn: “Giúp tôi tiễn Giang Tĩnh Nguyệt.”

Nói xong, anh dừng lại, qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Giang Tĩnh Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cô chạy như bay, bước đi cực nhanh.

Một mình xuyên qua sân, đi thẳng về hướng cổng biệt thự.

Khung cảnh hiu quạnh trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào, nhộn nhịp ở sân sau biệt thự.