Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 12: Chương 12




Cô còn có một người em trai tên là Giang Thuật, kém cô bốn tuổi, cậu vẫn đang du học ở nước ngoài, phải sang năm mới có thể trở về.

Vì vậy, bất kể là tập đoàn Hối Giang hay nhà cũ nhà họ Giang, hiện tại ông cụ Giang là người định đoạt.

Ông cũ đã thuê không ít người để chăm sóc mọi thứ trong nhà cũ.

Thời gian trôi qua sống rất thoải mái, không cần những con cháu như Giang Tĩnh Nguyệt phải lo lắng.

Thỉnh thoảng cô có về nhà cũ ngủ lại một đêm, nhưng lại nhận được rất nhiều sự quan tâm của người làm.

Đúng nghĩa cuộc sống đại tiểu thư áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, cũng không phải cô không chấp nhận được.

Chỉ là bây giờ, ăn sáng thì quá muộn, ăn trưa thì quá sớm.

Giang Tĩnh Nguyệt không muốn làm phiền đầu bếp trong nhà, vì vậy cô từ chối: “Không cần làm phiền mọi người, tôi không đói.”

Người giúp việc không nói gì, đi xuống tầng làm việc.

Kết quả đi được nửa đường, lại bị Giang Tĩnh Nguyệt ngăn lại, hỏi chuyện tối hôm qua.

Giang Tĩnh Nguyệt hỏi tối hôm qua cô về thế nào.

Tên Lâm Dụ Đông kia, còn không ngại cực khổ, bỏ gần tìm xa, đưa cô về nhà cũ sao?

Nữ giúp việc cười nói: “Tiểu thư tối hôm qua uống say, là đại thiếu gia nhà họ Cố gói người mang trở về.”

“Người không nhớ rõ sao?”

Giang Tĩnh Nguyệt sững sờ, biểu cảm trên mặt cô giống như bị đóng băng, sắc mặt cô xụ xuống trong nháy mắt.

“...”

Cô chưa bao giờ nghĩ tới người đưa cô trở về lại là Cố Nghiêu Dã.

Tại sao lại là anh?

Còn Lâm Dụ Đông thì sao?

Tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giang Tĩnh Nguyệt bực bội vò đầu bứt tóc cảm ơn người giúp việc, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía thư phòng.

Trong lòng thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải gọi điện thoại cho Lâm Dự Đông vặn hỏi một chút.

Phòng làm việc ở cuối tầng hai.

Ông nội Giang đang pha trà. Ông lão một tay cầm ấm trà sứ tinh xảo, tay kia cầm chiếc quạt xếp màu trắng có họa tiết đen, nhàn nhã quạt quạt.

Giang Tĩnh Nguyệt đến gõ cửa bước vào.

Vì chuyện hôn ước, trong lòng cô rất bất mãn với ông cụ.

Tuy thái độ vẫn đúng mực nhưng giọng điệu không còn thân thiết như trước.

“Ông nội.”

Giang Tĩnh Nguyệt chào xong, sau đó hỏi thẳng: “Người có việc tìm cháu?”

Giang Tiền Sơn đặt ấm trà sứ xuống cũng không nhìn cô: “Nghe nói tối hôm qua là A Dã đưa con trở về?”

Giang Tĩnh Nguyệt: “...”

Cô biết, tối hôm qua lúc Cố Nghiêu Dã đưa cô trở về nhà cũ, chắc chắn ông nội nhất định đã ngủ rồi.

Rất có thể, 80% quản gia là người nói cho ông cụ.

“Xem ra quan hệ giữa hai đứa không tệ.” Ông cụ rất hài lòng, trong giọng nói tràn ngập ý cười từ ái.

Lần đầu tiên Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy tiếng cười từ ái đó có chút chói tai, những cảnh tượng trong mơ vô cớ hiện lên trong đầu cô, cô luôn cảm thấy cưới Cố Nghiêu Dã chẳng khác gì mua dây buộc mình.

“Ông hiểu lầm rồi, tối hôm qua chúng cháu vừa vặn gặp nhau ở quán bar.”

“Con nhớ rõ lúc đó… vây quanh anh ta có bốn năm cô gái xinh đẹp, hình như chơi rất vui vẻ.” Giang Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói ra những gì chính mắt mình nhìn thấy tối qua.

Không biết ông cụ nghe xong mình kể về những gì Cố Nghiêu Dã đã làm sẽ có suy nghĩ thế nào.

Giang Tĩnh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt của ông cụ, nhưng cô không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ông cụ rót nước pha trà đổ nước đi rồi lại rót thêm nước vào.

Trong lúc di chuyển, ông chậm rãi nói: “Tĩnh Tĩnh, có phải cháu có thành kiến ​​gì với A Dã không?”

“...” Giang Tĩnh Nguyệt không ngờ chuyện đến nước này mà ông cụ vẫn tiếp tục bảo vệ Cố Nghiêu Dã.

Ông thậm chí không ngần ngại nghi ngờ cháu gái mình.

“Ta gọi cháu đến là muốn nói cho cháu, thời gian tổ chức tiệc đính hôn của cháu và A Dã đã được xác định.”

“Ngày 7 tháng 7, ngày đó là tiểu thử.”

[1]Tiểu thử là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc.

“Hoàng lịch[2] nói hôm đó là ngày tốt để kết hôn và đính hôn.”

[2] Hoàng lịch: sách nói về thời tiết ngày tháng

Ông cụ nói đến đây, dừng một chút, cuối cùng cũng hoàn thành công việc trong tay, một tay chống đầu gối, hơi hơi nghiêng người, uy nghiêm nhìn Giang Tĩnh Nguyệt: “Con hãy chọn một ngày gần nhất, để nhà thiết kế đo kích thước may lễ phục cho lễ đính hôn.''

“Còn có, gọi điện thoại cho cha mẹ con, để bọn họ trở về sớm một chút.”

“Về mặt thời gian, cũng không còn sớm nữa.”

“Nhưng cháu yên tâm, ông và ông nội Cố nhất định sẽ thay hai cháu tổ chức tiệc đính hôn này thật tốt.”

Sau khi Giang Tiền Sơn nói xong, cũng không vội dời tầm mắt mà vẫn im lặng nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh Nguyệt đang đứng cách ông một khoảng.

Nghe ông cụ nói xong, sắc mặt Giang Tĩnh Nguyệt lập tức trở nên khó coi.

Một lúc lâu sau, cô hoàn hồn từ trong ánh mắt áp lực của ông cụ, cau mày từ chối: “Không cần làm phiền.”

“Hôn ước này sớm muộn gì cũng sẽ hủy bỏ”

“Dù cho không có Chu Thỉ, con cũng sẽ không kết hôn với Cố Nghiêu Dã.”

Giang Tĩnh Nguyệt tự nhận mình rất hiểu ông cụ.

Sợ ông sẽ hiểu lầm mình từ chối đính hôn vì Chu Thỉ, nên đã nói rõ trước.

Giang Tiền Sơn cũng cau mày, nhưng ông cũng không thuyết phục Giang Tĩnh Nguyệt nữa.

Ông quá rõ ràng tính khí của cháu gái mình.

Nếu không phải chính nó tự chứng thực, cho dù người khác thổi phồng Cố Nghiêu Dã, cô cũng sẽ không tin.

Chỉ là ông không hiểu thằng nhóc Cố Nghiêu Dã kia đã làm gì mà để thành kiến ​​của Tĩnh Tĩnh đối với nó ăn sâu như vậy.

Thư phòng lâm vào yên tĩnh.

Ngay khi Giang Tĩnh Nguyệt chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện này, nói lời tạm biệt với ông cụ.

Chiếc điện thoại cô đang cầm reo lên.

Là Trần Thiến Hề gọi điện thoại tới.

-

Vì cuộc gọi của Trần Thiến Hề, Giang Tĩnh Nguyệt đã thuận theo tình hình, rời khỏi phòng làm việc.

Cô theo đường cũ trở về phòng, đúng lúc muốn hỏi chuyện tối hôm qua.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thiến Hề liền xin lỗi một hồi.

Nguyên nhân như sau.

Sáng nay khi Trần Thiến Hề thức dậy, cô đã gửi cho Lâm Dự Đông một tin nhắn WeChat, muốn chuyển tiền đồ uống ở quán bar tối qua cho anh.

Mặc dù sắp kết hôn, nhưng trong lòng Trần Thiến Hề, chỉ cần không có tờ giấy đăng ký kết hôn kia, thì cô và Lâm Dự Đông vẫn không phải là vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo vệ.

Vấn đề phương diện kinh tế vẫn nên làm rõ thì tốt hơn.

Ngược lại Lâm Dự Đông cũng không bận tâm đến việc cô nghiêm túc như vậy.

Mọi chuyện anh luôn nghe lời Trần Thiến Hề, tuyệt đối tôn trọng thái độ và cách sống của cô ấy.

Dù sao, sau khi lấy được giấy đăng ký kết hôn, tiền lương của anh sẽ được gửi vào một tấm thẻ, anh sẽ hai tay dâng nó cho Trần Thiến Hề.

Chính vì bill uống rượu mà Trần Thiến Hề mới phát hiện ra Cố Nghiêu Dã là người đã trả tiền cho họ tối qua.

Không chỉ vậy, Giang Tĩnh Nguyệt còn được giao cho Cố Nghiêu đưa về nhà cũ nhà họ Giang.

“Thật xin lỗi a, Tĩnh Tĩnh, tớ không nghĩ tới tên ngốc Lâm Dự Đông lại không đáng tin như thế!”

“Thế mà lại giao cậu cho Cố Nghiêu Dã!”

Sau khi Trần Thiến Hề giải thích rõ ràng đầu đuôi của vấn đề, cô ấy thậm chí còn mắng vị hôn phu của chính mình.

Mặc dù Lâm Dự Đông đã giải thích với cô ấy nhiều lần rằng Cố Nghiêu Dã thực sự rất đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm với Giang Tĩnh Nguyệt.

Anh cũng nói mình học cùng lớp với Cố Nghiêu Dã ở trường cấp 3, có mối quan hệ tốt với anh ấy, vì vậy anh có thể đảm bảo nhân cách của anh ấy, v.v.

Nhưng Trần Thiến Hề lúc đó đã rất tức giận, căn bản không nghe lọt những thứ này.

Tóm lại, cô chỉ quan tâm đến một điều.

Vị hôn phu trao bạn thân tốt nhất của mình cho người đàn ông mà bạn thân mình ghét nhất.

Nhất là khi bạn thân say rượu.

Nếu Cố Nghiêu Dã làm ra gì đó để hủy hoại sự trong trắng của Giang Tĩnh Nguyệt, sau này cô biết nhìn mặt Giang Tĩnh Nguyệt thế nào đây?

“Tớ cũng không biết Lâm Dự Đông và Cố Nghiêu Dã đã thân nhau từ hồi học cấp 3.”

Lời nói của Trần Thiến Hề, Giang Tĩnh Nguyệt biết rõ nhất.

Ở trường trung học, Trần Thiến Hề và Lâm Dự Đông không biết nhau.

Họ học cùng khóa, nhưng lại khác lớp. Cả khóa có hàng nghìn người, Trần Thiến Hề rất chăm chỉ học tập, mỗi ngày chỉ đến biết lớp học, nhà ăn và ký túc xá, ba điểm trên một đường thẳng.

Cô ấy đâu có tâm trí để quan tâm đến những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong khóa.

Cũng chỉ nghe qua Giang Tĩnh Nguyệt nói về Cố Nghiêu Dã.

Nhắc mới nhớ, cô và Lâm Dự Đông có thể đi đến kết hôn cũng là một điều kỳ diệu.

Hai người học đại học ở cùng một thành phố, vì chương trình vừa học vừa làm nên khi sắp tốt nghiệp họ mới có điểm giao nhau.

Khi trở lại thành phố Thẩm Quyến, họ gặp lại nhau trong một buổi xem mắt do cha mẹ sắp xếp.

Trần Thiến Hề có một kế hoạch rất rõ ràng cho cuộc đời mình, nghiêm túc tuân theo kế hoạch đó một cách có trật tự.