Nhưng Cố Nghiêu Dã không định lái chiếc xe thể thao của mình.
Anh sợ Giang Tĩnh Nguyệt uống rượu say nằm không thoải mái.
Vì vậy, anh tìm Tô Dĩ Phàm lấy chìa khóa xe, định lái chiếc Big G màu đỏ[1] đưa Giang Tĩnh Nguyệt trở về nhà cũ của nhà họ Giang.
[1]Big G màu đỏ: Mercedes Benz big G màu đỏ.
Tô Dĩ Phàm đích thân đưa Cố Nghiêu Dã đến bãi đậu xe.
Cậu ta thay anh mở cửa sau, còn ném chiếc túi của Giang Tĩnh Nguyệt vào trong.
“Anh Dã, đến đây.” Tô Dĩ Phàm ân cần gọi.
Một lúc lâu sau, không có ai trả lời cậu ta, cậu ta nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa tay lái phụ đang ôm Giang Tĩnh Nguyệt, cau mày nhìn cậu ta.
“Mở cửa nào, cậu còn không biết?”
Tô Dĩ Phàm: “...”
Cậu ta vội vàng đóng cửa sau lại, đi vòng qua người phụ lái: “Không phải chứ... Anh Dã, không phải anh không thích có người ngồi ở ghế lái phụ sao, tại sao...”
Cậu ta còn chưa nói xong, Tô Dĩ Phàm đã bị người đàn ông nhìn chằm chằm, lập tức im lặng, lẳng lặng mở cửa ghế lái phụ.
Sau khi Cố Nghiêu Dã cẩn thận đặt Giang Tĩnh Nguyệt vào trong xe, anh đặt một tay lên thành ghế, điều chỉnh góc ghế cho cô.
Cuối cùng, người đàn ông giúp cô gạt những sợi tóc ngứa ngáy vương vãi trên má.
Sau khi làm xong việc này, Cố Nghiêu Dã dùng nửa người trên xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa ghế phụ.
Anh quay đầu lại nói với Tô Dĩ Phàm: “Cô ấy uống say rồi, ngồi một mình ở phía sau không an toàn đâu.”
Nghe lời này, dường như là đang giải thích.
Tô Dĩ Phàm gật đầu hiểu rõ, hiểu ý định muốn để con ma men dưới tầm mắt mình của Cố Nghiêu Dã.
“Nếu không để em đi cùng anh đi, ngộ nhỡ chị Tĩnh Nguyệt say rượu ảnh hưởng anh lái xe, sẽ không tốt.” Vẻ mặt Tô Dĩ Phàm rất chân thành.
Cậu ta tự nhận đó là một biện pháp không tệ, thậm chí còn cảm thấy người em như mình, quả là quan tâm đến anh.
Không nghĩ tới, Cố Nghiêu Dã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của cậu ta: “Không cần.”
“Thật không cần?” Tô Dĩ Phàm cho rằng Cố Nghiêu Dã đang khách sáo với mình.
Ai ngờ, người đàn ông đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe còn cố ý dừng lại, liếc cậu ta một cái, hình như có chút chán ghét: “Không có việc gì thì về nhà sớm, tắm rửa đi ngủ đi.”
“Đừng theo sau mông tôi như cái đuôi thế.”
Tô Dĩ Phàm: “...”
Vừa rồi là ai nài nỉ cậu ta giúp xách túi, dẫn đường, mở cửa?
Công phu qua cầu rút ván của một số người, đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh[2]!
[2] lô hỏa thuần thanh: Ý chỉ là trình độ đạt đến mức tốt nhất cả về chất lẫn lượng.
Dưới ánh mắt áp lực của Cố Nghiêu Dã, Tô Dĩ Phàm ngượng ngùng quay người rời đi.
Lúc đi, còn lưu luyến quay đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc không hiểu.
Sao cậu ta cảm thấy, đêm nay anh Dã là lạ?
-
Sau khi bóng dáng Tô Dĩ Phàm biến mất ở cửa sau của quán bar, người đàn ông cao lớn đứng trước cửa xe tài xế cúi người mở cửa.
Anh đóng cửa xe nhẹ nhàng nhất có thể.
Bên trong xe, hơi lạnh máy điều hòa phù phù, khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu, trợ giúp cho việc nghỉ ngơi.
Nhưng Cố Nghiêu Dã vẫn tăng nhiệt độ máy điều hòa, sợ điều hòa quá mạnh sẽ khiến Giang Tĩnh Nguyệt bị cảm lạnh.
Trước khi khởi hành, anh bật hướng dẫn chỉ đường.
Thời gian năm năm, các con đường ở thành phố Thẩm Quyến đã được quy hoạch lại, anh không quen thuộc lắm với các tuyến đường.
Bởi vì Giang Tĩnh Nguyệt còn đang ở trong xe, người đàn ông phải cố gắng kiềm chế ham muốn tốc độ, điều khiển chiếc xe một cách trơn tru và giữ giới hạn tốc độ tối thiểu trên đường.
Cũng may lúc này trên đường ra ngoại thành không có nhiều xe cộ, phía sau cũng không có chiếc xe nào thúc giục.
Nếu không sẽ ảnh hưởng đến giao thông.
Cố Nghiêu Dã nhìn về phía trước, bóng cây bên đường hiện ra rồi biến mất dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu trên kính chắn gió vật vờ như những bóng ma.
Trong xe im lặng, có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ nhẹ nhàng của người phụ nữ ngồi trên ghế phụ.
Đến thời điểm này, trên trục đường chính dẫn ra ngoại thành, đèn giao thông cơ bản đã tắt, chỉ còn những ngọn đèn vàng cảnh báo nhấp nháy liên tục.
Mỗi khi băng qua ngã tư đèn giao thông, Cố Nghiêu Dã sẽ chú ý nhiều hơn đến tình trạng đường xá.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách lái xe thông thường của anh, thậm chí đến anh còn không nhận ra điều đó.
Ngay khi Cố Nghiêu Dã nghĩ rằng bầu không khí hài hòa trong xe sẽ kéo dài đến nhà cũ của nhà họ Giang.
Giang Tĩnh Nguyệt vẫn ngoan ngoãn ngủ, đột nhiên lẩm bẩm: “Ông nội, cháu không muốn kết hôn với Cố Nghiêu Dã ...”
Giọng nói của cô cực kỳ nhỏ nhẹ, mỏng manh như gió, nhưng rơi vào khung cảnh yên tĩnh trong xe thì người đàn ông ngồi ở ghế lái có thể nghe thấy cô nói rất rõ ràng.
Sau khi lầm bầm, người phụ nữ khẽ nghiêng người, đầu yếu ớt nghiêng sang một bên ghế lái, ngủ không yên giấc, như sắp tỉnh lại.
Lời cô nói, Cố Nghiêu Dã nghe một chữ không sót.
Đôi lông mày dài của anh khẽ cau lại, cảm thấy thái dương mình giật giật hai lần.
Đôi mắt quan sát con đường phía trước, anh dừng xe bên đường.
Sau khi về số, Cố Nghiêu Dã dùng một tay tháo dây an toàn.
Đôi môi mỏng giật giật, anh cười gằn một tiếng, đôi mắt một mí quyến rũ hơi nhếch lên, anh nghiêng người không dám tin nhìn người phụ nữ trên ghế lái phụ nửa tỉnh nửa mê.
Ngay cả khi đang ngủ, cô cũng kháng cự hôn ước giữa họ, kháng cự anh.
Thật đúng là…
Cố Nghiêu Dã cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, trong lòng có chút tắc nghẽn đau đớn.
Trong một khoảnh khắc, anh thực sự muốn tàn nhẫn ném Giang Tĩnh Nguyệt - người phụ nữ xấu xa không có trái tim này ra khỏi xe.
Sau khoảng ba đến năm phút, người đàn ông miễn cưỡng kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng.
Từ khóe mắt, anh thoáng thấy đầu của người phụ nữ từng chút bị chúi xuống, những khúc mắc trong lòng Cố Nghiêu Dã lần lượt được rút đi sạch sẽ.
Anh âm thầm thở dài, duỗi bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Giang Tĩnh Nguyệt đang chúi xuống.
Cằm cô vừa lúc áp vào lòng bàn tay anh, làn da mềm mại ấm áp, lướt qua lòng anh như một chiếc lông vũ.
Cảm giác ngứa ngứa tê dại như có dòng điện chạy qua.
Tim anh lại đập nhanh hơn.
Người đàn ông thở gấp, vẻ mặt cứng ngắc, có chút mất tự nhiên.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu khó tả.
Ngay khi Cố Nghiêu Dã hoảng hốt bối rối, khuôn mặt trắng như sứ của Giang Tĩnh Nguyệt nằm trong lòng bàn tay anh đột nhiên quay đi.
Lại đến gò má mềm mại trắng nõn của cô không kịp đề phòng áp vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.
Cái chạm tức thì suýt chút nữa khiến Cố Nghiêu Dã buông tay.
“Khốn nạn…”
Lại là một tiếng càu nhàu, giọng điệu đầy oán hận.
“...” Người đàn ông sững người một lúc, sau đó đỡ mặt cô thẳng lên.
Tay còn lại tự nhiên đặt lên má bên kia của Giang Tĩnh Nguyệt, nâng mặt cô lên như nâng một đóa hoa.
Khuôn mặt tuấn tú cũng tiến lại gần, cách chóp mũi thanh tú đáng yêu của cô vài cm, trầm giọng nói: “Tên khốn nào?”
“Giang Tĩnh Nguyệt, em đừng ức hiếp người quá đáng.” Cố Nghiêu Dã trầm giọng phàn nàn.
Khi nghe thấy tên mình, lông mi người phụ nữ da trắng như sứ giật giật, như thể sắp mở mắt ra.
Thấy vậy, Cố Nghiêu Dã lùi xa cô một chút, rồi nói tiếp: “Nói anh ăn chơi trác táng, anh nhận, nhưng mắng anh là đồ khốn nạn… Tin hay không thì tùy, anh sẽ để em được mở mang kiến thức xem thế nào là đồ khốn kiếp thật sự, nhé?”
Trong khi nói chuyện, lòng bàn tay của người đàn ông hơi bóp vào khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc.
Hành động của anh khiến Giang Tĩnh Nguyệt đầu óc choáng váng, buồn ngủ vô cùng, cô nhíu đôi lông mày mỏng như lá liễu.
Cô kêu khẽ hai tiếng, cố gắng thoát ra.
Một đôi mắt phượng dài hẹp quyến rũ dần mở ra, hàng mi vừa dài vừa dày nhướng lên, lộ ra con ngươi màu nâu.