Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 46






Chương 46 – Đột phá.
Phân cảnh gặp mặt lần thứ hai của Lão Quát và Vạn Nguyên Quân, cũng đánh dấu giai đoạn các tình tiết trong 'Khách điếm Quy Nhân' bắt đầu mở rộng.
Lúc này cả hai đang đứng trong một gian phòng trên lầu ba của khách điếm, thân phận đã hoàn toàn không giống như lần gặp mặt đầu.
Lão Quát thì khỏi phải nói, ông ta chỉ xuất hiện trong ba cảnh, mỗi cảnh đều đóng vai một người khác nhau, cho nên tạo hình nhân vật cũng khác nhau.
Nhưng còn Vạn Nguyên Quân, từ sau khi gặp Lão Quát, đặc biệt là từ sau sự kiện cha mẹ ra ngoài rồi bị giặc phương Bắc giết hại, tạo hình của y trong phim có sự thay đổi rất lớn.
Nếu như nói giai đoạn trước, Vạn Nguyên Quân là vị thiếu niên hào hoa phong nhã giữa thời loạn thế, mỗi một lần vung quạt là đầy những ong bướm trăng hoa; vậy thì giai đoạn sau —— Vạn Nguyên Quân lần đầu xuất hiện tại Khách điếm Quy Nhân, đã trở thành một kẻ... vô cùng cổ quái.
Trong thời kỳ này, Vạn Nguyên Quân vẫn còn nắm giữ số tài sản phú khả địch quốc mà cha mẹ để lại, nhưng y lại mặc một thân quần áo tả tơi, đã mù một con mắt, cho nên nửa bên phải khuôn mặt thường bị che bởi một tấm mặt nạ bằng sắt.
Với tạo hình như vậy, hình ảnh Vạn Nguyên Quân một thời tràn ngập yến oanh, phong lưu đa tình đã bị gió mưa cuốn đi rồi, y trở nên cay nghiệt lạnh lùng, không phải cái lạnh lùng của thiếu hiệp đa tình bị tổn thương mà các cô nương ưa thích, mà là một loại lạnh lẽo khiến người ta chán ghét.
Y có được của cải khổng lồ, nhưng lại keo kiệt đến vắt chày ra nước.
Y có gương mặt khôi ngô, cho dù đã bị phá hủy một nửa, nhưng ít ra vẫn còn một nửa; y có được võ công cao cường, thậm chí vô cùng cao cường, nhưng dù y có gương mặt anh tuấn hay võ công cao thâm, cũng không có nữ tử xinh đẹp, chịu khổ chịu khó nào đến trước mặt y, nguyện vì y mà dâng hiến.
Y thay đổi quá nhiều, từ sau khi cha mẹ y bị người Bắc giết chết, y bèn tuyên bố sẽ đem mọi của cải góp vào sự nghiệp kháng Bắc, và quả thật y đã làm vậy. Đối với bất luận chuyện gì hay bất cứ kẻ nào khác, cho dù có lão nương bị bỏng nặng, chỉ thiếu một hào tiền cứu mạng, cũng đừng hòng moi được của y dù chỉ một xu.
Keo kiệt đến thế, chẳng lẽ không phải là tội? Keo kiệt đến thế đương nhiên là tội.
Mà thế vẫn chưa đủ, còn phải thêm một chuyện "Vạn Nguyên Quân đối đãi với mọi người trong thiên hạ, thậm chí với chính y cũng đều cổ quái như thế, chỉ có riêng một ngoại lệ. Ngoại lệ này là một người, là một nữ tử, nữ tử này là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của y".
Đó không chỉ là tội, mà còn là tội không thể tha thứ.
Vạn Nguyên Quân hà khắc với cả thiên hạ này, chỉ trừ một Uông Thiên Tuyết.
Y không tiếc tiền tài, không tiếc yêu thương.
Y như trở lại làm một Tích Hoa công tử Vạn Nguyên Quân có ánh mắt sóng sánh như nước, nụ cười tươi đẹp như hoa.
Là Tích Hoa công tử của chỉ riêng một người.
Trên đời này, có nữ tử nào có thể ngăn đỡ được sự dịu dàng độc nhất vô nhị ấy?
Làm sao Uông Thiên Tuyết có thể không cảm động? Có thể không khăng khăng một mực vì y?
Nàng yêu càng sâu đậm, khi chết đi lại càng đau đớn.
Thế giới trong gương của nàng, mặt phải đẹp đẽ vô cùng, mặt trái lại có bao nhiêu xấu xa.
Rồi sau đó.
Rắc.
Vỡ nát.
Ngay sau khi Uông Thiên Tuyết chết đi, Lão Quát hóa thân thành tiểu nhị, một lần nữa xuất hiện trước mặt Vạn Nguyên Quân.
Khi ấy Vạn Nguyên Quân đã giết chết hai người cha mẹ hết lòng yêu thương y, một nàng thê tử một lòng một dạ vì y, thậm chí y còn khiến quần hào trong khách điếm đảo điên; theo lý mà nói, Vạn Nguyên Quân đã hoàn toàn trở thành tay sai cho phương Bắc, không còn gì phải sợ nữa.
Nhưng lần này, khi gặp lại Lão Quát.
Vạn Nguyên Quân vẫn hệt như một cái xác không hồn khi trước, y phản bội mọi thứ mình đã có, nhưng lại chưa đạt đến điều y không có.
Hoặc là thật ra y cũng không trông mong gì cái 'thứ không có' kia, dù sao ai cũng biết, đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ít nhất là so với những thứ Vạn Nguyên Quân từng có, chúng không phải là thứ tốt.
Thế nhưng trước bao nhiêu cơ hội lùi bước, Vạn Nguyên Quân đều lần lượt quay lưng, để rồi cuối cùng chọn lấy con đường tàn khốc, đáng sợ nhất.
Sau đó, khi gặp lại Lão Quát.
Vạn Nguyên Quân sẽ cảm thấy như thế nào, và rồi y sẽ hành động ra sao.
Làm thế nào ——
Để có thể diễn thật tốt tình tiết này, để nhân vật thật sống động trên màn ảnh?
Lần thứ ba mươi ba, Giang Hưng ngồi trở lại trên ghế.
Dưới cổ anh đã đọng một tầng mồ hôi mịn.
Cảnh diễn này, hai người đã diễn đi diễn lại đến ba mươi hai lần rồi.
Tuy không thể đánh giá cả ba mươi hai lần này đều là do sai lầm của ai đó, nhưng trong số ba mươi hai lần đó, diễn xuất của Giang Hưng quả thật không có sức hút như Lương Hữu Bác.
Trong lòng cả hai người đều biết rõ điều này.
Nhưng dù trong phim có một hai, thậm chí là ba cảnh tượng mình bị áp chế thì cũng không tính là gì, trừ bỏ dân chuyên nghiệp, còn đại đa số công chúng sẽ không quá chú ý đến điều này, mà dù có chú ý đi nữa cũng sẽ không đặc biệt để trong lòng.
Nhưng cứ tùy tiện cho qua một màn kịch, không phải là mục đích của Lương Hữu Bác, cũng không phải là điều Giang Hưng muốn.
Cho nên dù chỉ là một tình tiết không quá phức tạp, nhưng cả hai diễn lâu như vậy mà vẫn chưa được thông qua.
Nửa buổi chiều trôi qua, chỉ để hoàn thành một cảnh này.
Tuy rằng diễn viên chính còn chưa tới, nhưng chúng diễn viên khác vẫn quan sát từ nãy giờ, các nhân viên công tác cũng đã bắt đầu thì thầm với nhau.
Cậu ta làm mất thời gian quá.
Cố chấp như thế để mà chi?
Cho dù đạo diễn có nói trước là cảnh này dành cho cậu ta luyện tập kỹ thuật diễn ——
Nhưng phải biết tự lượng sức mình chứ?
Nói ngắn gọn, có chút tài năng thì đã sao?
Chỉ một buổi chiều luyện tập cường độ cao thì có ích gì? Có khi cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng thôi?
Đạo diễn và Lương Hữu Bác đang diễn với cậu ta không biết thì đã đành, chẳng lẽ cả cậu ta cũng không biết?
Đạo diễn và Lương Hữu Bác muốn giúp cậu ta, nhưng nếu cậu ta chỉ làm lãng phí thời gian và công sức của hai người này...
Liệu có nên...
Vẫn cứ... để như vậy...
Mặc kệ kỹ thuật diễn có đột phá hay không, cứ cho qua cảnh này cho rồi...?
(Lão Quát ghé vào tai Vạn Nguyên Quân, nói ra một yêu cầu không thể tưởng tượng được, nhưng lại rất hiển nhiên.
Đó là lập trường hiển nhiên của Lão Quát.
Và đó cũng là thứ sẽ đẩy Vạn Nguyên Quân vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, đến không thể tưởng được.
Đương nhiên Vạn Nguyên Quân có thể cự tuyệt.
Nhưng cặp mắt sáng quắc của Lão Quát vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, từ ánh mắt u ám và gương mặt gầy gò hiện lên vẻ đắc ý, như thể lão chắc chắn Vạn Nguyên Quân sẽ không từ chối!
Chiếc đèn hoa đặt chính giữa hai người đột nhiên bùng lên.
Bóng người và vật lay lắt dưới ánh đèn như ma quái.
Vạn Nguyên Quân...)
Mỗi lần đến chỗ này, Lương Hữu Bác đều sẽ cố ý dừng lại một chút, khiến cảnh quay của hai người xuất hiện chỗ hổng, dĩ nhiên trong tình huống như vậy, thước phim mà hai người vừa quay sẽ không thể sử dụng được.
Lương Hữu Bác hơi mệt mỏi, muốn vượt qua đoạn diễn này rất đơn giản, hoặc là ông, hoặc là Giang Hưng, chỉ cần một trong hai người tiến lên lấp đi lỗ hổng này là được.
Nhưng cứ cố tình dùng dằng mãi, về phía ông, là vì ông muốn cho Phương Nghiêm Phong thấy mình đang cố ý khó xử Giang Hưng; còn về phía Giang Hưng, là bởi vì Giang Hưng muốn quay thật tốt cảnh quay này.
Quay phim rất đơn giản, nhưng để diễn tốt một chi tiết, phát huy năng lực ở trình độ cao nhất, lại không hề dễ dàng như vậy.
Đừng nói đến nghệ sĩ mới vào nghề hay thần tượng mới nổi, cho dù có là lứa diễn viên lão làng hay thậm chí là ảnh đế, cũng rất khó mà giữ vững chất lượng diễn xuất của mình từ đầu đến cuối.
Dù sao thì thời gian quay một bộ phim có khi phải từ mấy tháng lên đến cả năm. Trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, ai có thể tránh khỏi có lúc trạng thái không tốt, hoặc đôi khi không nắm bắt được cảm xúc nhân vật?
Yêu cầu diễn viên phải phát huy cùng một mức tiêu chuẩn từ đầu đến cuối là việc rất không khoa học, và cũng sẽ không có đạo diễn nào lại đi soi mói đến nước này.
Nếu cảnh diễn giữa Vạn Nguyên Quân và Lão Quát có thể quay cho tốt, thì đó sẽ là một trong những điểm sáng của bộ phim, nhưng nếu quay không tốt cũng sẽ không sao, ít nhất nó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của nhân vật Vạn Nguyên Quân này.
Nghĩ đến đây, Lương Hữu Bác lại có phần buồn bực, Phương Nghiêm Phong bảo ông lại đây là có ý muốn khó xử Giang Hưng, không bằng nói là lão ta chỉ tìm đại một cái cớ nào đó mà gây khó xử cho ông thì đúng hơn.
Nhưng ngược lại, Giang Hưng...
Lương Hữu Bác liếc mắt nhìn cậu diễn viên đàn em của mình.
Giang Hưng không có đột phá, ông cũng không ngạc nhiên.
Điều làm ông ngạc nhiên là, Giang Hưng vẫn có thể kiên trì đến hiện tại, quyết không buông tha cho cảnh quay ngắn ngủi này.
"Dừng." Tiếng nói của Tiền Bách Tâm từ ghế đạo diễn truyền vào tai hai người.
Đứng giữa trường quay, cả hai đều thoáng thả lỏng cơ thể, làm dịu đi bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.
Lương Hữu Bác cầm lấy khăn mặt mà trợ lý đưa tới, lau đi mồ hôi trên cổ, còn Giang Hưng đứng lên từ chỗ ngồi, áy náy giải thích với nhân viên công tác xung quanh: "Thật xin lỗi, vì sai sót của tôi mà làm phiền mọi người rồi."
Sau đó anh quay sang chỗ Tiền Bách Tâm mà nói: "Đạo diễn Tiền, thật ngại quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Tiền Bách Tâm gật đầu: "Nửa giờ, được không?"
"Được rồi." Giang Hưng gật đầu, anh từ chối nước và khăn mà trợ lý đem đến, bước thẳng về phía toilet.
Vì dành thời gian cho cảnh quay của Giang Hưng và Lương Hữu Bác ngày hôm nay, trước đó Tiền Bách Tâm đã dặn dò các diễn viên chính khác không cần đến, cho nên lúc này Giang Hưng cần nghỉ ngơi, ông cũng không tận dụng thời gian quay cảnh khác, mà nói với nhân viên công tác xung quanh: "Được rồi, tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi nửa giờ, nửa giờ sau hãy trở về."
Các nhân viên công tác tốp ba tốp năm tản ra, nhưng Lương Hữu Bác lại bỏ lại nhân viên của mình đứng đó, ông đi đến bên cạnh Tiền Bách Tâm, đoạn nói: "Đạo diễn Tiền, ngài thấy như vậy đã đủ chưa?"
Tiền Bách Tâm đang loay hoay với máy móc, nghe thấy câu này thì bảo: "Lúc trước người nói muốn giúp tôi cải thiện diễn xuất cũng là anh, bây giờ anh đạt được mục tiêu rồi lại muốn buông tay sao?"
Lương Hữu Bác cười cười, uống một hớp nước, ra vẻ thản nhiên đáp lại: "Người trẻ tuổi, tôi sợ cậu ta chịu không nổi."
"Nếu cậu ta chịu được thì sao?" Tiền Bách Tâm hỏi.
"Tôi dù thế nào cũng sẽ phối hợp với cậu ta đến khi cậu ta muốn ngừng mới thôi." Lương Hữu Bác nói, sau đó đột ngột hỏi, "Nếu như vậy, đạo diễn Tiền xem xét trả cho tôi thêm khoản phí chỉ dạy, thế nào?"
"Anh đừng có mơ! Chỉ đạo phí gì chứ, chính anh tự đề nghị, cho nên đừng nghĩ đến tôi sẽ bỏ ra xu nào!" Tiền Bách Tâm cười mắng. Sau đó ông liếc đối phương một cái, trong đầu nhớ lại tình cảnh khi Lương Hữu Bác tìm gặp riêng mình.
Trước đây, mối quan hệ giữa Tiền Bách Tâm và Lương Hữu Bác thực ra khá hời hợt, bằng không ban đầu Lương Hữu Bác cũng sẽ không từ chối tham gia phim của ông.
Nhưng dù sao Tiền Bách Tâm cũng là người chịu trách nhiệm trong đoàn phim, lại có tiếng trong giới là người hiền lành, cho nên sau khi cân nhắc một thời gian, Lương Hữu Bác mới quyết định đến nhà gặp riêng Tiền Bách Tâm.
Thật ra, việc Lương Hữu Bác đến nhà gặp riêng Tiền Bách Tâm là điều bất đắc dĩ; trên thực tế, việc ông tham gia bộ phim này cũng đã là điều bất đắc dĩ rồi.
Hiện tại ông đang cạnh tranh một vai diễn chính trong một bộ phim ở Vạn Bảo, nhưng tình hình cạnh tranh tại công ty này rất khốc liệt, tuy Phương Nghiêm Phong không thể trực tiếp khống chế Lương Hữu Bác, nhưng dù gì ông ta cũng là người nắm cổ phần và có thực quyền, ông ta không thể nắm thóp những nghệ sĩ có địa vị như Lương Hữu Bác, nhưng có thể thúc đẩy kẻ khác cạnh tranh với ông, nếu Phương Nghiêm Phong ra mặt ủng hộ nghệ sĩ đang cạnh tranh với Lương Hữu Bác, thì cục diện hiện tại sẽ có phần không ổn.
Cho nên đối với các công tác hậu trường, Lương Hữu Bác cũng phải thể hiện chút lòng kính trọng đối với Phương Nghiêm Phong.
... Nhưng chèn ép một diễn viên trẻ trong đoàn.
... Quá đê tiện và rẻ tiền, chẳng lẽ phải lệnh cho trợ lý của ông đi lên đánh cậu ta một trận, hoặc đứng trước mặt cậu ta ra vẻ khinh thường rồi bắt bẻ? Ngày hôm sau nhất định sẽ bị đưa lên trang nhất ngay lập tức! Lương Hữu Bác không cần suy nghĩ sâu xa cũng có thể tưởng tượng được tiêu đề sẽ bắt mắt thế nào "Diễn viên gạo cội chèn ép người mới, nền tảng đạo đức trong giới giải trí càng lúc càng đi xuống" = =.
Chuyện này vừa ngây thơ lại vừa thật nhàm chán...
Lương Hữu Bác suy xét một lúc, cảm thấy Phương Nghiêm Phong có lẽ cũng không thật sự nghiêm túc.
Phỏng chừng là muốn quan sát thái độ của ông, để xem xem minh tinh nào biết nghe lời, rồi mới quyết định nên góp vốn liếng đầu tư cho nghệ sĩ nào.
Như vậy ông cũng nên biểu hiện thái độ của mình rõ ràng một chút, dù sao thì hiện tại ông cũng không cần Phương Nghiêm Phong bố thí cho tài nguyên, chỉ cần lão ta đừng có ngáng chân là đủ rồi.
Ông đến nhà gặp gỡ Tiền Bách Tâm, ẩn ý nói ra chỗ khó xử của mình, sau đó mới đề nghị Tiền Bách Tâm chọn lấy một đoạn trong ba đoạn Vạn Nguyên Quân gặp Lão Quát, để giúp Giang Hưng nâng cao kỹ thuật diễn.
Như vậy khi người ngoài nhìn vào, sẽ luôn NG liên tục.
Nếu được như vậy, ít ra ông còn có cái mà ăn nói với Phương Nghiêm Phong, còn diễn viên dưới tay Tiền Bách Tâm cũng sẽ có được một cơ hội hiếm có rèn luyện kỹ xảo biểu diễn.
Tiền Bách Tâm ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy đây là chuyện có lợi chứ không hại gì, bèn đồng ý.
Ông giúp Lương Hữu Bác đạt được mục đích; còn về phần Giang Hưng, ông cảm thấy cậu thanh niên chăm chỉ này sẽ không từ chối; đây cũng là cơ hội để ông đánh giá xem tiềm lực của Giang Hưng rốt cuộc đến mức nào, để trong giai đoạn sau này, ông sẽ có biện pháp hợp lý để tăng hoặc giảm sức ép cho đối phương.
Cho nên mới có một màn ngày hôm nay.
Trước đó đương nhiên Tiền Bách Tâm cũng thông báo chuyện này cho Giang Hưng biết.
Giang Hưng không chút chần chờ mà đồng ý.
Nhưng bây giờ... Có lẽ là lúc nên đề nghị cậu ta buông lỏng thần kinh một chút, kẻo lại căng thẳng quá?
Tiền Bách Tâm xem lại đoạn phim vừa quay, sau đó nói: "Đợi cậu ta trở về tôi sẽ nói..." ông đột nhiên hỏi, "Anh cảm thấy cậu ta thế nào?"
Từ 'cậu ta' này đương nhiên là chỉ Giang Hưng.
Lương Hữu Bác nói: "Có tiền đồ."
Ba chữ đơn giản, nhưng phù hợp với tính cách của Lương Hữu Bác.
Thế nhưng lúc này, Lương Hữu Bác hiếm khi vui lòng mà nhiều lời thêm hai câu: "Ở tuổi này, kỹ thuật diễn của cậu ta xem như không tồi rồi. Có một số người một chút kỹ thuật diễn cũng không có, dù có muốn cuốn hút theo cũng không nổi, cứ đơ đơ như khúc gỗ, nhìn thấy là phiền."
"Ừm, mặt khác..."
"Còn trẻ như vậy, đã có chủ kiến riêng, có thể gạt đi lời chế giễu mà chấp nhận NG nhiều như vậy, cũng không nhiều."
"Hơn nữa khi sắm vai thái độ rất nghiêm chỉnh."
Lương Hữu Bác nói: "Mấy tiếng này là được rồi. Một mầm cây tốt đó, nếu chịu khó vun vén chăm sóc sẽ làm nên chuyện."
Tiền Bách Tâm cũng gật đầu.
Cuộc trò chuyện của hai người dĩ nhiên không thể lọt vào tai Giang Hưng đang ngồi trong toilet.
Nhưng quả thật một số đối thoại khác rơi vào tai anh.
Lúc này Giang Hưng đang ngồi trong một gian buồng vệ sinh, nghỉ ngơi.
Anh tựa vào cửa, trên người vẫn còn mặc nguyên trang phục của Vạn Nguyên Quân, lớp hóa trang trên mặt cũng chưa bôi đi, thì nghe thấy có tiếng mở cửa toilet bên ngoài, rồi sau đó là một loạt âm thanh hỗn độn của tiếng bước chân và nước chảy, tiếng người nói chuyện vang lên: "Cả chiều này chỉ toàn thấy Giang Hưng NG."
"Không biết đạo diễn nghĩ gì nữa, cứ để mặc như vậy?"
"Đừng nói thế, dù sao người ta cũng là diễn viên đang lên kìa."
"Ha ha, diễn viên đang lên đó nha, bình thường nhìn không đến nỗi nào, nhưng vàng thau gì sớm muộn cũng lộ nguyên hình."
"Ngôi sao bây giờ không phải ai cũng thế hay sao? Xem PR thế nào, mặt mày có dễ coi hay không, rồi chỗ dựa sau lưng như thế nào."
"Mấy chuyện đồn thổi đó có thật không vậy?"
"Cậu nói cái chuyện phú bà bao nuôi rồi cho phí chia tay đó hả?"
"Tôi nghe nói..."
"Là thật."
Tiếng nước chảy ngưng hẳn, tiếng tán gẫu vẫn vang lên, người bên ngoài nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Sau đó lại là tiếng cửa gỗ được mở ra, tiếng bước chân xa dần rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Giang Hưng đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng rửa tay đã không còn một ai.
Anh đi đến trước bồn rửa tay, hứng đầy nước rửa mặt.
Sau đó anh chống cả hai tay lên thành bồn, nhìn vào con người có gương mặt ướt đầy nước trong gương.
[...] 0021.
Nếu như lúc này Tinh Linh hệ thống có thể biến thành người, như vậy một kẻ qua đường có thể thấy được vẻ mặt nó đang rất nghiêm túc, thậm chí còn chau mày.
Nhưng Hệ thống 'mơ ước' chưa bao giờ có công năng này cả.
Cho nên 0021 chỉ có thể chiếm dụng phần lớn dung lượng CPU, lặp đi lặp lại vài chục lần những thuật toán vô nghĩa, rồi đưa ra một đề nghị hoàn toàn trái ngược với kết quả: [Ký chủ có cần Hệ thống cung cấp một cơ hội tự lựa chọn mô phỏng bổ sung hay không?]
[... Cơ hội tự lựa chọn mô phỏng bổ sung?] Gương mặt vốn không cảm xúc của Giang Hưng giờ phút này hơi mang nét nghi hoặc.
[Đúng vậy.]
[Sử dụng cơ hội này, tôi lập tức có thể tiến vào trạng thái mô phỏng của tình tiết mà hiện giờ tôi đang diễn?] Giang Hưng hỏi.
[Đúng vậy.]
[Nhưng không phải cậu nói hệ thống sẽ không dung túng ký chủ dưới bất kỳ hình thức nào sao? Chẳng lẽ lần đối đầu này của tôi và Lương Hữu Bác lại không được tính là một lần canh tranh?] Giang Hưng hỏi.
[...] Đương nhiên là tính cạnh tranh chứ, sự thật là nó – Tinh Linh hệ thống đang vi phạm vào nguyên tắc của hệ thống, chủ động trợ giúp ký chủ ăn gian.
0021 cảm thấy một tia thất bại.
Nó cảm thấy có lẽ lý do 0018 mềm lòng mà dung túng ký chủ của nó, cũng là bởi vì nó có cảm xúc như thế này.
Cảm xúc này đến tột cùng là gì đây?
0021 cũng không biết nữa.
Nói theo thuật ngữ máy tính, là bộ vi xử lý bị rối loạn.
Theo cách nói tu từ của nhân loại, là nhận thức cảm tính ảnh hưởng đến nhận thức lý tính.
Biết rõ đây là một sai lầm, nhưng vẫn không kìm được mà lựa chọn.
Dù biết rõ bản thân đang dẫn ký chủ đi theo một con đường sai hoàn toàn, nhưng vẫn không thể dừng tay, thậm chí trong sâu thẳm còn loáng thoáng cảm thấy được đây mới là quyết định đúng đắn.
Thế nhưng cuối cùng, thực tế sẽ chứng minh là nó đã sai lầm.
Tới khi đó.
Nó nhất định... cũng sẽ giống như 0018, làm ra cùng một lựa chọn chăng?
[0021...] Sau đó, Giang Hưng mở đầu.
[?] 0021
[Tôi đã luôn không bỏ cuộc —— theo lời cậu nói, chính vì thế cho nên tôi mới có được tư cách mở hệ thống.] Giang Hưng nói.
[Đương nhiên.] 0021 khẳng định.
[Tiêu chuẩn đánh giá của hệ thống chỉ căn cứ dựa trên thực tế.] Giang Hưng nói.
[... Đương nhiên? Nếu chỉ mơ ước mà thành thì ai cũng có thể làm siêu nhân. Chỉ khi cậu xác định được hành động, thì hệ thống mới chấp nhận.] 0021 nói.
[Đúng vậy. Cho nên tôi phải biết ơn, tuy rằng trong kiếp trước, mỗi ngày sau này tôi đều nghĩ muốn buông xuôi, nhưng rồi mỗi ngày vì quán tính nên vẫn tiếp tục.] Giang Hưng bất đắc dĩ cười, [Phấn đấu suốt hai mươi năm trời cho một sự nghiệp, mà sự nghiệp này đã trở thành gốc rễ, thậm chí đã từng mang đến cho cậu chút ít thành công, buông xuôi nó cũng không phải chuyện dễ dàng. Cậu càng dấn sâu vào, lại càng giống như dân cờ bạc, cứ mãi nghĩ rằng: Biết đâu chỉ cần cố thêm một lần nữa là thắng thì sao? Lại thêm một lần nữa? Một lần nữa thôi là thắng thì sao?]
[Nhưng sự thật là, chúng ta —— phần đông mọi người —— cược mười thì thua hết chín.]
[Tôi từng thật sự nghĩ đến hay là thôi đi, nhưng rồi cuối cùng vẫn không buông tay nổi.]
[Mỗi một ngày sau, luôn có một ý niệm cứ quanh quẩn trong đầu, không ngừng chất vấn tôi: Mi đã biết mình không có tài năng, còn lãng phí đời mình làm chi nữa? Mi lấy thời gian và sức lực này đi làm chuyện khác, chẳng lẽ không tốt hơn sao?]
[Tôi đã luôn xem thất bại là chuyện đương nhiên.]
[Cho đến khi cậu xuất hiện ——]
Nửa tiếng nghỉ ngơi cũng không dài lắm.
Vào năm phút cuối cùng, Giang Hưng rời toilet, về lại trường quay.
Sau khi tán gẫu một lúc, cả Tiền Bách Tâm và Lương Hữu Bác đều tận dụng thời gian còn lại để nghỉ ngơi. Tiền Bách Tâm đang ngồi một mình, thấy Giang Hưng đi ra thì vẫy tay với anh.
Giang Hưng vội vàng đi qua: "Đạo diễn Tiền, có chuyện gì không?"
"Tôi thấy

1 2 »