“Bản công tử không thèm bồi các ngươi chơi.” Thanh Linh rất nhanh xoay người đi vào phòng.
“Họ Diệp kia, chớ đi!!!!” Trừ tráng đinh bên ngoài, hai đại hán khác đã giùng giằng muốn đứng lên.
Mắt thấy Thanh Linh đi vào phòng, bọn hắn cũng muốn đuổi theo thì đã thấy nàng ôm một chăn to mang ra ngoài. Hai người vẫn còn buồn bực không hiểu Thanh Linh mang chăn ra làm gì, bất thình lình Thanh Linh ném chăn về phía bọn họ.
Thanh Linh động tác nhanh nhẹn đem hai người kia đánh ngã, đem tráng đinh đứng ngoài chộp chung một chỗ.
“Họ Diệp…..ngươi, ngươi định làm gì?” Tráng đinh có chút hốt hoảng nói.
Nàng cười âm hiểm: “Cũng không làm gì a, nếu bản công tử nhớ không lầm ba người các ngươi vừa hướng bản công tử bảo cút. Bản công tử đã lớn đến tuổi này rồi mà vẫn không biết cút như thế nào? Hay các ngươi thử cút một lần d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n cho bản công tử hiểu thế nào là cút?” Nàng lấy ra cái chăn mỏng, dùng chăn mỏng đem ba người cuộn thành cái kén.
( Ở đây bản dịch ghi là “cút” nhưng thật chất là “cuộn” và “lăn”, nữ chính chơi chữ đó, nhưng tôn trọng bản dịch nên mình để là “cút” ^^)
“Họ Diệp, bọn ta chính là Tây Yến Đại Vũ Sĩ, ngươi đây là đang làm nhục chúng ta, Thái tử điện hạ sẽ không tha cho ngươi.” Lý Sảng không cam lòng cả giận nói.
“Bản công tử không thích nói nhảm.” Cho nên nàng bắt đầu động chân, đem cái kén kia một cước đá ra ngoài.
Lữ tiên sinh thấy Tây Yến nhất lưu Đại Vũ Sĩ (đại loại là nhóm chiến binh giỏi nhất Tây Yến, mình để vậy nghe cho oai) bị người vây thành cái kén, cuối cùng còn giống như phế vật bị người ta đá ra ngoài. Hắn cảm thấy đây là thiên đại sỉ nhục, tức giận đến nỗi mỗi cũng phát run, lập tức hít vào một hơi, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
“Họ Diệp, lão tử rủa ngươi chết không được tử tế.” Lý Sảng lớn tiếng mắng, hai người khác cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Thanh Linh mắt điếc tai ngơ, rất nhàn nhã một bên vừa huýt sáo, một bên chân đá cái kén.
Ừ, nội lực tăng mạnh, đánh người thật thoải mái.
Cái kén vẫn lăn đến cửa viện, Thanh Linh mới để cho người đem cái kén vác đi.
Thanh Linh quay lại thấy Tần Liễm vẫn nhàn nhã dựa người vào khung cửa nhìn nàng, môi ngậm nụ cười nhàn nhạt.
Nàng đi tới trước mắt hắn: “Mới vừa rồi chàng nói ta có thể tùy ý dạy dỗ đám thủ hạ kia của Độc Thái tử, xảy ra chuyện gì chàng cũng sẽ chịu trách nhiệm. Hôm nay ta thực sự động thủ, coi như hoàn toàn đắc tội Độc Thái tử.” Dĩ nhiên không thể phủ nhận lúc Độc Thái tử quỳ trước mặt nàng, nàng đã hoàn toàn đắc tội hắn.
“Sau đó nếu có chuyện gì không may, chàng chắc chắn chàng sẽ chịu được trách nhiệm?”
Những người kia xông vào viện nàng đập phá, hắn muốn nàng tùy ý dạy dỗ người, không cần bận tâm cái khác, xảy ra chuyện hắn thay nàng chịu trách nhiệm. Bây giờ nàng rất tò mò,đắc tội Tây Yến Thái tử, hắn làm sao chống đỡ chuyện này cho nàng? d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n
“Ta sẽ không để cho nàng xảy chuyện, nàng cứ yên tâm tin ở ta.” Giọng điệu của hắn vân đam phong khinh, lại làm cho người ta không nhịn được mà muốn tin hắn.
Đối với hắn mà nói, người nào khi dễ nàng chính là khi dễ trên đầu hắn, đối với người muốn khi dễ hắn, hắn từ trước đến nay đều thích ra tay trước.
“Ta có việc muốn nói với nàng, nàng mau theo ta vào nhà.” Hắn đột nhiên nghiêm túc nói.
“Nhìn hắn khó có được vẻ mặt nghiêm túc, tâm nang trong nháy mắt căng thẳng, không phải chuyện nàng đắc tội Độc Thái tử tạo thành phiề toái lớn cho hắn đấy chứ? Hình như không đúng, nếu đây là phiền toái, luc trước hắn sẽ không giựt dây nàng đi dạy dỗ bọn người kia.
Ôm theo thấp thỏm, nàng theo hắn vào phòng.
Chân trước nàng vừa bước vào căn phòng, hắn liền lập tức đóng cửa,cũng đem nàng chống đỡ trên cửa.
Khuôn mặt khuynh thành của hắn phóng đại ngay trước mắt của nàng, hơi thở ấm áp phả vào gáy nàng, chằm chằm nhìn nàng không chút cố kị.
“Chàng,,,chàng có gì muốn nói?” Nàng cảm giác không khí không đúng, đầu lưỡi liền thắt lại.
“Phu nhân có vẻ rất thích tấn công nửa người dưới?” Hắn cười như không cười, mắt phượng hẹp dài híp lại, nguy hiểm quang mang trong đáy mắt chợt lóe lên.
Nàng rất không tinh ý liền trả lời: “Chiêu này sử dụng rất tốt mà, có vấn đề gì sao?”
Nghe nàng nói xong, nụ cười trên môi hắn càng sâu, sâu đến nỗi lông mao trên người nàng đều dựng đứng, nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình nói sai.
Từng thấy qua mặt vô sỉ của hắn đối với nàng, nàng lập tức đổi lời nói, giảo hoạt cười cười: “Thích tấn công nửa người dưới? Như ta đây là người chính trực quang minh, làm sao lại có thể dùng cách thức hạ lưu như thế?” Cuối cùng còn rất đáng đánh đòn mà nói: “ Chẳng lẽ chàng thích sao?”
“Diệp Thanh Linh!” Nụ cười bên môi hắn càng sâu hơn, ánh mắt giá rét khiến da đầu nàng run lên.
Aiz, mỹ nam nói đổi mặt liền đổi được ngay a.
“Khụ khụ” Trong nháy mắt nàng cười thật to: “Phu quân, đó là ta nói bậy, phu quân chính nhân quân tử như vậy, còn lâu mới tấn công chỗ đó của ngưới khác a.” Mặc dù hoàn toàn không phải lỗi của nàng, d>i<e%n@d!a>n?l#e%q&u@y<<d@o^n nhưng làm mỹ nam tức giận là nàng có lỗi, mỹ nam của nàng tức, nàng chính là gặp xui xẻo.
“về sau tuyệt đối không cho phép nàng tấn công chỗ đó của nam nhân.” Hắn ra lệnh, giọng điệu cố chấp. “Càng không cho phép bới quần, đặc biệt là nam nhân khác!”
Âm thanh hắn dừng lại một chút rồi mới lên tiếng, khẽ cắn một hớp trên vành tai nàng, hạ thấp thanh âm mang theo một cỗ dụ hoặc: “Nếu tay nàng có cảm giác nhột, vi phu không ngại cho nàng bới quần vi phu.” Hắn tiên thêm một bước, vây nàng toàn bộ vào trong ngực hắn.
Sống lưng nàng cứng đờ, trong nội tâm thầm nghĩ, trừ phi đầu nàng bị thủng lỗ, nếu không nàng quyết không dám đánh chủ ý lên quần hắn.
Đầu hắn chôn ở cổ nàng, thanh âm trầm thấp cười nói: “ Tay phu nhân hiện tại đang nhột sao?”
“…..”Nội tâm nàng hướng hắn hô to, kim ngọc kỳ biểu (dạng kiểu đẹp người mà xấu nết ấy), ‘ bông rách ’ (nghĩa như trên) mà!
Nàng chợt nghe phía ngoài có tiếng huyên náo, nghe như có tiếng đán nhau cùng tiếng hô cứu hỏa.
Liếc cánh tay vẫn đang nhôt chặt nàng, nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Bên ngoài giống như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi ra xem có được không?”
Hắn buông nàng ra, gật đầu một cái, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng.