Thừa Tướng Sủng Thê

Chương 42: Thân thiết




_Một năm sau_


Một năm là một khoảng thời gian nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn.


Nó đủ để thay đổi tình cảm cùng mối quan hệ giữa hai người với nhau.


Từ khi Vân Phượng trở thành bằng hữu của Tĩnh Hàn đến nay đã có rất nhiều chuyện thay đổi.


Ban đầu Vân Phượng thường đến phủ Thừa tướng để trò chuyện cùng Tĩnh Hàn (mục đích chính là ăn ké) một tháng ba lần.


Sau đó trở thành nửa tháng ba lần....rồi thành một tuần ba lần.


Còn  bây giờ chính là muốn đến liền đến.


Nửa đêm nửa hôm đau đầu cũng có thể trèo tường vào phủ thừa tướng vừa uống trà thảo dược vừa nghe đàn tĩnh tâm.


Thấy món gì lạ mắt trong sách thì cũng có thể mang sách đến phủ Thừa tướng đòi ăn. Đương nhiên kết quả nàng không thể chê trách vào đâu được.


Và tất nhiên Vân Phượng không lấy cái danh "bằng hữu" mà suốt ngày đến ăn không nhà người ta. Số lượng áo choàng, ấm lô,thảo dược,...nàng đưa đến phủ Thừa tướng cũng không ít.


*****
Hai người giống như tri kỷ tuy vừa mới thành bằng hữu không lâu nhưng lại rất thân quen.


Mọi hành vi cử chỉ đều vô cùng ăn ý hài hòa.


Từng cử chỉ hành động của Tĩnh Hàn đối với Vân Phượng đều mang theo một sự yêu chiều cùng sủng nịch.


Đôi mắt ấy khi nhìn về phía Vân Phượng đều là nhu tình như nước .Nó như thủy triều ngày một dâng cao và không một thứ gì có thể ngăn cản.


Tất cả mọi người xung quanh đều nhận thấy nhưng chỉ có một mình Vân Phượng là ngốc nghếch xem đó là tình bằng hữu.


*****
_Hiện tại_


Trên chiếc xe ngựa đang chậm rãi hướng ra khỏi kinh thành Vân Phượng cùng Tĩnh Hàn đang ngồi đối diện nhau.


Bên ngoài chính là A Linh cùng A Thi đang ngồi đánh xe ngựa.Nhất và Nhị đang cưỡi ngựa theo sau xe .


Nhìn bốn người cứ như đang thảnh thơi ngắm cảnh nhưng thật ra thì ai cũng đang đề cao cảnh giác.


Đường đi càng ngày càng vắng rất thích hợp cho việc tập kích. Tuy biết xung quanh có nhiều ám vệ nhưng lòng cảnh giác vẫn không bỏ xuống được.


Ai bảo chủ tử nhà bọn họ có chức vị cao hơn nhiều người a~


Bọn họ không sợ vạn nhất mà chỉ sợ nhất vạn.


Khác hẳn với không khí căng thẳng cảnh giác phía ngoài. Bên trong xe ngựa không khí vô cùng hài hòa và thoải mái.


"Chừng nào chúng ta mới đến rừng Nhạc Lâm a~Ta thật nôn nóng. " Vân Phượng nửa nằm nửa ngồi dựa vào gối mềm.
Nhìn nam tử ôn hòa tuấn mỹ như trích tiên đối diện nói.


"Theo tốc độ này của chúng ta thì sẽ khoảng hai canh giờ nửa là đến."Tĩnh Hàn mỉm cười nhẹ nhàng nói.


Nụ cười này đập vào mắt Vân Phượng sém chút nữa đã làm nàng choáng váng đầu óc.


Ta phi!!!Ngươi tưởng ngươi cười lên đẹp lắm sao?!!


Nhưng mà cũng phải công nhận là có ....chút...đẹp.


Trong vòng mấy tháng này Vân Phượng đã cùng Tĩnh Hàn thăm thú rất nhiều nơi thú vị.


Biết làm sao được?!! Cho dù là chuyện nhạt nhẽo đến đâu khi phát ra từ đôi môi mỏng kia thì đều trở nên thật thú vị.


Vân Phượng luôn dễ dàng bị gợi lên tính tình tò mò như trẻ con của mình.


Mà cũng phải thôi.... Vân Phượng bây giờ chỉ có 14 tuổi chưa cập kê thì vẫn là tiểu nữ hài thôi.


Tiểu nữ hài cùng Hồ ly đã sống hai kiếp người...chậc...chậc...


"Đừng nôn nóng... Sẽ đến nhanh thôi."  Lấy từ bên trong tủ nhỏ ra một bình nước ô mai đã được ướp lạnh sẵn.


Đôi tay thon dài tỉ mỉ rót ra ly sau đó đưa đến gần bên miệngcủa nàng.


Vân Phượng cũng không có ý định đưa tay tiếp lấy trực tiếp chồm người qua một chút trực tiếp dùng miệng uống.


Trong mắt Tĩnh Hàn lúc này đầy sủng nịch.Phải!!! Đây chính là kết quả mà hắn muốn.


Muốn Vân Phượng quen thuộc với sự tồn tại của hắn. Muốn nàng ỷ lại cùng thoải mái như vậy khi ở bên hắn.


Để nàng uống xong rồi từ tốn rút tay lại.


Hơi cuối đầu dùng hàng mi dày để che giấu đi cảm xúc trong mắt của mình.


Không còn là ôn nhu ,yêu thương mà còn có cả tham vọng độc chiếm và dục vọng nồng đậm.


Hắn muốn ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.Muốn khắc lên làn da trắng nõn ấy những ấn ký của riêng hắn .


Muốn nàng trở thành của hắn .


Nhưng ...không!!! Đây vẫn chưa phải lúc. Phải đợi thêm một chút....một chút nữa.


....
....
....


"Này....Tĩnh Hàn .Ngươi sao vậy?!! Không khỏe sao?!!!" Nhìn thấy hắn đột ngột cúi đầu ,im lặng như vậy Vân Phượng liền lo lắng.


Một năm qua làm bằng hữu của nhau nên nàng đã biết rõ tình trạng  sức khỏe của hắn .Nó không thích hợp để hoạt động mạnh tí nào .


"Ta không sao. Nàng đừng lo lắng." Hắn thích cảm giác  được nàng lo lắng quan tâm  cho nên  luôn ít nhiều biểu hiện sức khỏe mình không được tốt lắm  trước mặt nàng .


Hắn biết đây là  lừa gạt nàng nhưng  đây cũng là nỗi an ủi duy nhất hiện giờ của hắn.Sau này  hắn nhất định sẽ nói thật mọi thứ  với nàng.


Nhưng hắn cũng không phải là hoàn toàn nói dối .Sức khỏe cố gắng quả thật có thua người khác chút ít ở khoảng sợ hàn.


"Hay là chúng ta xuống xe ngựa nghỉ ngơi một chút?!!!"


" Ta thật sự không sao nên nàng đừng lo lắng nữa. " Thấy nàng lo lắng cho hắn, hắn cảm thấy trái tim mình dần trở nên đầy ắp.


" Vậy ngươi mau dựa vào gối nghỉ ngơi một chút đi .Không cần phải rót nước trò chuyện cùng ta đâu."


Nhìn lên bầu trời đầy mây rõ ràng là rất đẹp nhưng nàng không hiểu sao trong lòng lại bất an.


Cảm giác không tốt này......


__________________Hết___________________