Thừa Tướng Sủng Thê

Chương 22: Gặp nhau





"Nhất" Tĩnh Hàn đưa tay ra Nhất liền hiểu ý .
Bước lên một bước đặt tay cầm lồng đèn vào tay chủ tử của mình.


Tĩnh Hàn hướng về phía Vân Phượng không chút do dự mà đi.
Hắn chẳng còn quan tâm nàng có nghi ngờ hay không chỉ lo rằng nàng gió lạnh thổi mà cảm mạo.


______*********ta đáng yêu chưa nào (~°v°)~*********___


Đang cùng A Linh ,A Thi nói đùa thì lổ tai Vân Phượng khẽ động.
Có tiếng bước chân hướng về bên này.


"Ai?" tiếng nói mang theo chút nội lực ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.


A Linh cùng A Thi lập tức căng thẳng vào tư thế sẵn sàng giao chiến tập trung nhìn về phía người tới.


Bây giờ thân phận của chủ tử có chút nhạy cảm các nàng nhất định phải thật cẩn thận.


"Khụ...khụ..khụ..cô nương, ta không có ác ý. " Tĩnh Hàn từ trong bóng tối từ từ bước ra. Miệng không ngừng ho khan ,mặt cũng đã trắng bệch.
Chắn hẳn đã bị nội lực đả thương.


Vân Phượng ngước mắt nhìn liền thẫn thờ.
Nam tử mặc bạch y thanh nhã ,gương mặt..... tuấn mỹ vô cùng.


Làn da trắng thuần như bạch ngọc ,đôi mắt đen láy sâu thẳm.


Mái tóc đen dài tùy tiện xõa sau lưng .
Nam tử cứ như đạp lên ánh trăng mà từ từ đến gần nàng.


Nhìn thế nào cũng giống trích tiên bước ra từ trong tranh.


[Tg: Các nàng xin hãy tha lỗi cho ta.Ta thật sự tả rất tệ (T∆T)]


Nhìn Vân Phượng đang thẫn thờ hắn trong lòng không nhịn được vui mừng.


Kiếp trước ,hắn luôn ghét bỏ khuôn mặt này của mình. Nam tử xinh đẹp quá để làm gì?!!!
Nhưng kiếp này hắn cảm thấy mình thật may mắn. Hắn biết Phượng nhi là một sắc nữ a~
Có vẻ ngoài này hắn sẽ dễ tạo hảo cảm với nàng hơn.


"Ta chỉ muốn trả khăn tay cho nàng. " Nói xong không nhịn được lại tiếp tục ho khan.Gương mặt trắng bệch không chịu nổi.


"A...à...ta xin đa tạ " Vân Phượng nhanh chóng lấy khăn tay từ tay Tĩnh Hàn. Ánh mắt lãng tránh không nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Hàn.


Sao lúc nãy mình lại phát ra nội lực cơ chứ. Nhìn gương mặt tuấn mỹ kia trắng bệch nàng cảm thấy mình như là một tội nhân.


Vân Phượng của chúng ta thật là người yêu quý cái đẹp a~


Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Vân Phượng, hắn cảm thấy lòng mình như được gãi qua.
Hảo ngứa... Thật muốn kéo nàng ấy vào lòng ôm thật chặt.


Trước giờ chỉ có thể núp từ xa nhìn ngắm nàng bây giờ đứng gần như vậy hắn có chút không chịu nổi .


Bàn tay được giấu dưới tay áo siết chặt lại. Hắn không được làm như vậy.


Hắn nhất định phải tạo ra ấn tượng thật tốt với nàng.


Nghĩ vậy ,trên mặt liền nở ra nụ cười hết sức ôn nhu


" Ta lúc nãy nhặt ở cửa cung .Muốn trả lại nên mới đi theo .Ta thật sự không có ý xấu với cô nương. Nếu thất lễ xin cô nương tha thứ ." Vẻ mặt vô cùng thành khẩn.


Nhất núp ở trong bóng tối cơ mặt không ngừng giật giật. Lý do củ chuối gì vậy?.
Với lại chủ tử đi theo phu nhân từ phủ tướng quân đến tận đây chứ đâu phải từ cửa cung.


[Tg : Ta đột nhiên cảm thấy nam 9 thật giống mấy tên rình rập bám đuôi.]


Vân Phượng nhìn sâu vào đôi mắt đen lấy kia liền thấy được một tia uất ức nho nhỏ .


M*nó!!!Vân Phượng ngươi đúng thật là xấu xa.
Người ta đến trả khăn tay cho ngươi lại còn làm cho người ta bị thương.


"Đa tạ công tử. Ta lúc nãy làm bị thương... ta thật sự không cố ý. " Vân Phượng thật hối hận nói.


Đứng ở sau Vân Phượng, không ai chú ý đôi mày của A Linh hơi nhíu lại.


Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khăn tay chủ tử nhà mình đang cầm.


Nàng nhớ rất rõ ràng rằng đã chuẩn bị cho chủ tử khăn tay màu lục.Nhưng tại sao bây giờ lại biến thành màu trắng .


Nhìn ký tự riêng biệt trên chiếc khăn tay thì không thể nào sai được.


Hình bán nguyệt kế bên còn có một ít ký tự ngay cả các nàng cũng không hiểu.


Mấy ký tự đó thường được chủ tử đích thân thêu lên.


Càng nghĩ đôi mày A Linh càng nhíu chặt.


A Thi khẽ liếc mắt nhìn qua A Linh.


Thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm khăn tay trên tay Vân Phượng ,A Thi liền hiểu.


Sự cảnh giác lại tăng thêm một tầng đối với nam tử lạ mặt kia.


Hắn cố tình tiếp cận chủ tử.


_____________Hết________________
P/s Ta thật muốn viết thêm một chuyện nữa a~
Các mỹ nhân của ta thấy" tiên hiệp " với "sư đồ luyến " cái nào được hơn .