Thừa Tướng Sủng Thê

Chương 16: Tức giận (2)




Thụy Ý thấy phụ thân không muốn bênh vực  mình tức giận không kèm chế được.


Đứng bật dậy ngón tay chỉ thẳng vào Vân Phượng
" Ngươi nói mẫu thân ta là thị thiếp ti tiện . Nhưng mẫu thân ta đã được phụ thân yêu thương ,còn mẫu thân ngươi thì không. Mẫu thân ngươi chính là thị thiếp cũng không bằng. "
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng ai ai cũng đều khiếp sợ.


Lời nói này chính là đại bất kính với hoàng tộc. Nếu truyền đến tai của thánh thượng thì có thể mất đầu a~


Mặc Vũ Dương tức giận hận không thể chính tay đánh chết nữ nhi này của mình. Ông luôn áy náy việc phải nuôi dưỡng các nàng bên ngoài nên luôn ra sức cưng chiều, bù đắp.
Nhưng không nghĩ mình lại dưỡng ra một điêu nữ như thế này!.


Không khi trong phòng đã giảm đến tận cùng. Hai tay Vân Phượng siết chặt lấy thành ghế khiến nó lõm vào trong thấy rõ.


Nàng không ngừng nhắc nhở mình không được giết ả ta.
Chết chính là một sự giải thoát .Phải giữ ả ta lại rồi từ từ hành hạ khiến ả ta hiểu được họa từ miệng mà ra.


Hít sâu vào một hơi cố lấy lại bình tĩnh cho mình . Thật may lúc này bên người nàng không có đao nếu không ả ta đã bị nàng bâm cho nát vụn.


"To gan.!Dám phỉ báng hộ quốc công chúa ngươi không cần mạng nửa có phải hay không? " Vân Phượng gằng từng chữ nói.Giám sỉ nhục mẫu thân nàng, nàng sẽ không để nàng ta sống yên ổn.


Lúc này ,Liễu  thị người bị đập tách trà vào đầu đến choáng váng dần thanh tĩnh.


Bà ta ra sức túm chặt lấy cánh tay của Thụy  Ý  bắt ép nào ta quỳ xuống xin thú tội .
Đầu bà ta không ngừng dập xuống đất nghe tiếng" cốp cốp ".


"Quận chúa xin người thứ tội ,Ý nhi chỉ là nhất thời lo lắng cho người mẫu thân này thôi. Nó trẻ người non dạ,xin người mà quận chúa.. " Bà ta bây giờ đã cảm nhận nỗi sợ tận sâu trong lòng.


Thời thế thay đổi thật rồi.


Hai chân của Thụy Ý  khi nói xong câu lúc nãy thì đã tự động nhũng ra. Liễu  thị không cần dùng sức cũng khiến ả ta quỳ sụp xuống.
Trên trán  chảy  mồ hôi lạnh ,tay chân run rẩy không ngừng.


"Người.. " Vân Phượng giả vờ muốn kêu người lôi nàng ta ra ngoài .Quả nhiên...


" Phượng nhi, chúng ta dù sao vẫn là người nhà ."


Ý là muốn nàng bỏ qua cho ả ta ?Tốt thôi. Nàng bây giờ cũng chả muốn mạng nàng ta làm gì?!! Phải giữ lại........ Haha!


Vân Phượng giả vờ cau lại mày liễu , ra vẻ đang suy nghĩ cuối cùng thở ra một hơi
" Hảo~Nể mặt phụ thân ,ta sẽ khòng muốn mạng nàng ta.Nhưng....Tội  sỉ nhục mẫu thân ta thì không thể bỏ qua được."


Mặc Vũ Dương thấy nàng tha mạng cho Thụy Ý cũng không nhắc đến việc bẩm báo cho hoàng thượng liền thở ra một hơi.


Trong lòng bất giác sinh ra chút cao ngạo. Thấy không, cho dù có quyền cao chức trọng đến đâu thì vẫn là nữ nhi của ông. Vẫn phải vâng lời ông.


"A Thi " Vân Phượng không thèm nhìn ánh mắt "thật vừa lòng" của ông ta.


" Vâng "


" Mang nàng ta ra ngoài, đánh 30 roi vả miệng bốn mươi cái. " Hừ!


Cái gì?Vả miệng bốn mươi cái không phải bị đánh đến hủy dung sao?


Thấy A Thi từng chút đi về phía mình, Thụy Ý không nhịn được nãy sinh ý định chạy trốn.


Nhưng khi nàng ta vừa vùng vẫy đứng lên thì trong bóng tối xuất hiện một hắc y nhân.


Cả người che kín bằng vải đen chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng vô cảm.
Thắt lưng màu đỏ rực rở nổi trội trên nền y phục đen.Trên thắt lưng còn theo hình bán nguyệt bằng chỉ vàng.


Người này chính là ám vệ tùy thân của Vân Phượng.


Hắc y nhân cúi đầu trước Vân Phượng sau đó không chút lưu tình lôi Thụy Ý đi ra ngoài.


A Thi cũng bình thản đi ra theo.


Không cần đợi quá lâu tiếng bạt tay vang dội truyền vào phòng. Ngoài tiếng đánh còn có tiếng gào khóc thảm thiết của Thụy Ý.


Liễu thị vẫn quỳ ở đó.Hai tay siết chặt ,móng tay đâm vao da thịt đến bật máu.


Tiện nhân,ngươi hãy đợi đó. Ta sẽ không tha cho ngươi.


Mái tóc rũ rượi che khuất bao hận thù trong mắt bà ta.


__________________Hết _________________