Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 23: Cung yến dày đặc




Edit: Trảm Phong

Rất nhanh Vân Khanh liền rửa mặt xong rồi dùng đồ ăn sáng, Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt liền tới tìm nàng, Tiểu Vô Ưu cũng đi đến theo.

Vân Khanh đứng lên, nàng hôm nay mặc một thân váy dài cung trang đỏ thẫm sắc rất khác thường, váy này vẫn là chính nàng thiết kế, từ Vân Thường các lấy ra, váy làm từ gấm sa Chức Thành, làn váy xếp ly tầng tầng lớp lớp nhưng lại không vướng víu, rơi xuống bên chân, cảm giác rất là cao quý, làn váy dài uốn lượn trên mặt đất, đầu búi vân kế cao quý trang nhã, trên búi tóc cắm một cây phượng hoàng kim thoa, trong miệng Phượng Hoàng hàm chứa một khỏa trân châu màu trắng lớn bằng hạt đậu, phía dưới có tua rủ.

Váy chiết eo, thu chặt lại eo thon, làm nổi bật vòng eo nàng không đầy nắm tay, xiêm y đỏ thẫm sắc lại càng làm nổi bật lên làn da như mỡ đông mặt như hoa đào của nàng. Trên váy thêu lên cũng không phải một vài thực vật tinh xảo, mà dường như vẩy mực thêu lên một tòa cao sơn tầng tầng lớp lớp, giống như là giữa huyết sắc dính vào một tia âm u, nhìn qua cực kỳ kinh tâm động phách.

Nàng hôm nay còn không vẽ trang dung nồng đậm, khóe mắt hơi xếch câu lên, đôi mắt sáng ngời, trên môi nhuộm sắc đỏ thẫm, chân mày lá liễu cũng dày sâu hơn, cả người giống như là yêu cơ từ trong bóng tối đi ra, nhưng lại có vẻ phải dị thường đoan trang cao quý, nàng đã lâu không có ăn mặc như vậy, nhìn cô gái trong chậu nước hơi thở bén nhọn lại tản ra uy nghiêm nhàn nhạt, con ngươi Vân Khanh hẹp dài híp híp.

Trang phục như vậy nếu đổi thành người ngoài tất nhiên trông có vẻ già, nhưng rơi vào trên người nàng lại vô cùng phù hợp càng tăng thêm cảm giác mạnh mẽ, giống như… Nàng trời sinh nên uy nghiêm bén nhọn như vậy.

Đôi mắt nàng sâu không thấy đáy, bên trong giống như là ẩn chứa hàn băng ngàn năm lạnh thấu xương hoặc như là núi lửa đè nén bùng phát, nàng như vậy nhìn cực kỳ nguy hiểm.

Phong Lam Cẩn vẫn như cũ là một thân trường bào gấm vóc màu tím nhạt, eo thon cũng dùng đai lưng to bản buộc lên, bên hông treo một khối ngọc bội màu trắng ôn nhuận, mặt hắn như quan ngọc, trên tóc dùng bạch ngọc quan buộc lên, cả người cũng là cao quý không thể xâm phạm.

Hai người đi cùng nhau cũng là một hồi phong cảnh.

Vân Khanh mang một thân này cùng cách ăn mặc dĩ vãng khác nhau một trời một vực, thế cho nên thời điểm Phong Hân Duyệt cùng Phong Vô Ưu nhìn thấy đều sững sờ, Phong Hân Duyệt cảm thấy Vân Khanh hôm nay hình như là có chỗ nào không giống, nhưng là nhìn không ra là nơi nào không giống, chỉ có thể hoang mang vuốt vuốt mái tóc.

“Đại ca đại tẩu, hai người chuẩn bị xong chưa?” Dù sao cũng là Hiền phi mời, bọn họ coi như là nể tình cũng nên đi sớm.

Vân Khanh gật đầu nhẹ.

Mấy người đều chuẩn bị thỏa đáng, tất cả người Phong gia đều nhận được thiệp mời, nhưng Phong Lan Tinh vì ở trong quân lịch lãm cho nên liền thoái thác yến hội, mà Phong Lan Nguyệt lại bày tỏ không muốn đi, Mạc Ngôn cũng không có miễn cưỡng hắn, Phong Nhiễm Mặc hôm nay cũng không ở trong triều, bởi vậy hắn cũng không có đồng hành. Mặc dù thế, một nhóm người cũng đủ uy thế.

Thời điểm đi đường là Vân Khanh đẩy Phong Lam Cẩn đi về phía trước, nàng đi đường còn có chút không quá ổn định, bất quá đang cố gắng thích ứng, hai chân có chút run run, thật may là váy đủ dài cũng đủ phiêu dật, không nhìn kỹ ngược lại cũng nhìn không ra đến.

Mạc Ngôn chính là một người rất cẩn thận.

Nàng nhìn tư thế Vân Khanh đi đường có chút quái dị, khóe môi nở nụ cười giống như là tinh hồ ly giảo hoạt. Nàng cố ý rớt lại phía sau Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh một bước, mím môi len lén nở nụ cười. Xem ra nói không chừng sang năm có thể ôm cháu đây.

Một đám người đi, một chiếc xe ngựa tất nhiên là không có cách nào ngồi đủ, bởi vậy liền vận dụng hai chiếc xe ngựa, phía sau xe ngựa một đoàn tùy tùng tùy thân bảo vệ, Mặc Huyền ôm thanh kiếm thần sắc lạnh lùng theo ở phía sau.

Hai chiếc xe ngựa, Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn bởi vì là tân hôn tự nhiên là cùng đi một xe, Tiểu Vô Ưu nháo muốn đi cùng bọn họ, Vân Khanh cũng không có phản đối, ôm Tiểu Vô Ưu liền đi vào trong xe ngựa màu tím thêu Kỳ Lân, trong kinh thành cũng chỉ có xe ngựa cùng cỗ kiệu của thừa tướng có thể thêu Kỳ Lân. Chiếc xe ngựa này cũng đủ để tỏ rõ thân phận Phong gia. Vân Khanh bởi vì vừa rồi biết rõ thân thế Tiểu Vô Ưu, đối với nàng lại càng thương tiếc, không trách được lần đầu nhìn thấy nàng lại cảm thấy thân thiết phảng phất như con của mình, thì ra là huyết thống có đôi khi thần kỳ như vậy.

Nàng khẽ thở dài một hơi, mắt xếch bén nhọn cũng nhu hòa xuống.

Bên cạnh xe ngựa đi theo Vân Khanh là Tử Khâm, Xuân Hoa còn có Lục Nhi ba người, Tử Tình cùng Tử Y còn có Chu má má bị nàng lưu trong phủ, ba người nàng mang theo đều trầm ổn, bởi vậy Phong Lam Cẩn cũng không nói thêm.

Thời điểm xe ngựa sắp sửa khởi hành, Phương Du ăn mặc thập phần đẹp mắt mới khoan thai đến chậm, nàng đỡ cánh tay một tiểu nha đầu thanh tú, một thân cung trang váy dài ửng đỏ sắc búi tóc vấn cao, cổ áo váy dài không cao cũng không thấp, đúng lúc lộ ra cổ nàng thon dài trắng nõn, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực mặt không chút thay đổi, cũng là có vài phần khổng tước chói mắt. Đi theo phía sau là Lục Uyển sắc mặt khó coi.

Mắt thấy xe ngựa sẽ phải chạy, Phương Du vội vàng bước nhanh theo tới, tua bạc trên trâm cài tung bay cũng có vài phần mỹ cảm.

Bằng lương tâm mà nói, Phương Du là một mỹ nhân tiêu chuẩn, môi hồng răng trắng, làn da mặc dù không có tốt như Vân Khanh, ngũ quan lại rất tinh xảo, tối thiểu nhất nếu cùng một nam tử đánh giá Vân Khanh cùng Phương Du, nhất định là muốn nhìn Phương Du trước. Nàng là loại cô gái tuyệt đẹp làm người ta liếc nhìn, mà Vân Khanh lại là bình rượu lâu năm, thời gian càng lâu càng cảm thấy đẹp.

“Đợi chút…”

Phương Du nâng váy nhanh tiến lên, rốt cục một khắc cuối cùng trước khi xe ngựa chạy chạy tới.

Nàng hôm nay ăn mặc cùng Vân Khanh có vài phần hiệu quả như nhau, đều là hướng đến đoan trang, chỉ là cách ăn mặc của Vân Khanh hồn nhiên thiên thành, mà nàng thì có chút gượng ép, ngũ quan nàng khéo léo dường như thích hợp đi đường đáng yêu, hết lần này tới lần khác không nên cách ăn mặc đoan trang xinh đẹp, liếc nhìn sang như là một đứa bé trộm mặc xiêm y người lớn, cài lên trang dung người lớn, nhìn thật có cảm giác không hợp.

Chỉ là bản thân nàng nhìn qua lại không phát giác, cảm giác thập phần hài lòng.

Người đánh xe là người của Phong Lam Cẩn, nhìn thấy Phương Du chạy thẳng tới xe ngựa này, hắn theo bản năng liền kéo lại dây cương, con ngựa đỏ thẫm gõ móng, trong lỗ mũi hừ ra một đạo khí thể, nhìn bộ dạng có chút bực mình.

Phương Du vượt qua ngưỡng cửa cửa chính cao cao đi tới bên cạnh xe ngựa, nàng đỡ tay nha đầu Mặc Trúc bên cạnh định lên xe, Vân Khanh chợt vén màn xe, thân thể nàng bất động, con mắt sắc đông lạnh, “Cút xuống!”

Sắc mặt Phương Du cứng đờ, động tác chậm lại, trong lòng nàng bốc lên một cơn tức giận, nhìn thấy Phong Lam Cẩn trong xe ngựa cùng một đám người bên cạnh xe ngựa lại mạnh ép xuống, nàng cứng ngắc thu hồi chân, ủy ủy khuất khuất rưng rưng gọi, “Tỷ tỷ…”

Con mắt sắc của Vân Khanh càng lạnh lẽo, trong mắt Đan Phượng hẹp dài hiện lên một tia quang mang bén nhọn, nhếch môi lạnh lùng nói, “Như thế nào, nghe không hiểu lời của ta sao? Ta nói tiếp! Xe ngựa này không phải là ngươi có tư cách ngồi.”

Vân Khanh nói cũng không có sai, mặc kệ Phương Du trước kia là thân phận gì, hôm nay chỉ là một thị thiếp nho nhỏ của Phong gia, cho dù là quý thiếp Khánh Viễn Đế hạ thánh chỉ ban thuởng, nhưng mà quý thị lại tôn quý thế nào cũng không thoát được cái chữ “Thiếp” kia, chính thê vĩnh viễn đều sẽ áp nàng một đầu, ở trước mặt Vân Khanh nàng một thị thiếp nho nhỏ sẽ phải dùng nô tỳ tự xưng, nếu là đặt ở nhà bình thường, thiếp thị so với nô tỳ cũng lớn hơn không được bao nhiêu, ngày thường đến bữa ăn cũng không thể ngồi xuống, nên vì chính thê chia thức ăn xới cơm, một thị thiếp tự nhiên là không thể cùng chính thê ngồi ở trong cùng một xe ngựa.

Bởi vậy Vân Khanh cự tuyệt hợp tình hợp lý.

Chỉ là Phương Du lại không hạ được mặt mũi, nàng trước kia dù sao cũng là xuất thân từ đại gia đình, khi nào bị ủy khuất như vậy, lúc này cũng cảm giác Vân Khanh là đang vũ nhục nàng, con ngươi nàng lạnh lẽo, lại biết hôm nay tạm thời vẫn không thể đắc tội Vân Khanh, nàng muốn vào cung, nếu Vân Khanh lúc này phản đối nàng vào cung, nàng lại làm thế nào cũng không thể không nghe theo sắp xếp của nàng ta.

Bất quá nàng vẫn như cũ không cam tâm, hai tròng mắt bi thương nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn ngồi trong xe ngựa, thấp giọng kêu một tiếng, “Tướng công…”

Phong Lam Cẩn nhàn nhạt mỉm cười, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt nàng xin giúp đỡ, cũng như không có nghe được lời của nàng, một bộ không hợp tác.

Vân Khanh lại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói, “Ngươi một thị thiếp nho nhỏ ai cho ngươi lá gan cũng dám gọi Đại thiếu gia là tướng công, chẳng lẽ Phương gia chưa từng giáo tập ngươi bổn phận thị thiếp sao?!” Trong lời nói của nàng đều là uy nghiêm sắc bén, làm Phương Du nhất thời im lặng.

“Muội muội biết sai rồi…” Cúi đầu xuống gắt gao cắn cánh môi, đáy lòng Phương Du thầm hận: Vân Khanh, chờ vào hoàng cung gặp được cô, ta lại muốn nhìn một chút ngươi còn dám ở trước mặt ta làm càn như vậy hay không!

Nàng cúi đầu, cảm giác được ánh mắt Vân Khanh bén nhọn dạo qua một vòng ở trên người nàng, đáy lòng nàng căng thẳng cũng cảm giác Vân Khanh hôm nay có chút bất đồng, dĩ vãng Vân Khanh dù là có chán ghét nàng công phu mặt ngoài lại làm vô cùng tốt, nói chuyện trong bông có kim nói gần nói xa mặc dù mỉa mai lãnh trào, nhưng là cũng chưa từng mạnh mẽ như hôm nay vậy không lưu một phần tình cảm cho nàng.

Phong Lam Cẩn lại biết là cơn giận của nàng còn sót lại chưa tiêu, nghĩ tới mục đích Khánh Viễn Đế đem Phương Du đặt ở Phong gia nàng liền không cách nào hợp tác, Khánh Viễn Đế khinh người quá đáng, nàng sơ sơ nghe được nguyên nhân mẫu thân mình qua đời thực sự là không cách nào đè nén lửa giận.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, bất động thanh sắc cầm mu bàn tay nàng.

“Tỷ tỷ, vậy muội muội nên ngồi ở đâu?” Nàng sợ hãi nói.

Vân Khanh bất vi sở động, cũng không nhìn tới một đoàn hộ vệ ánh mắt kinh ngạc, tầm mắt nàng bén nhọn khẽ nheo lại, “Tự tiện!” Nói xong mặc kệ Phương Du mặt nặng nề buông màn xe xuống.

Phong Lam Cẩn ho nhẹ một tiếng, bên ngoài người phu xe ngầm hiểu lập tức quất roi ngựa bắt đầu đánh xe.

Lưu lại Phương Du đứng nguyên tại chỗ sắc mặt không che được dữ tợn, nhìn bộ dạng Phương Du chật vật, Lục Uyển hừ lạnh một tiếng, khinh thường hất mặt đi, mà Mặc Trúc lại là cúi thấp đầu đê mi liễm mục.

Phương Du lại đi bám xe ngựa Mạc Ngôn, cũng bị Phong Hân Duyệt miệng lưỡi bén nhọn đánh trở về, lời của nàng rất đơn giản, “Ngươi một thị thiếp vốn là ngay cả quyền lợi thăm viếng mẫu thân ta cũng không có lại muốn cùng mẫu thân và ta ngồi chung một xe, ta chính là muội muội có tiếng cũng có miếng của thừa tướng, mẫu thân ta cũng là nhất phẩm phu nhân danh tiếng, ngươi một thị thiếp theo cùng xe chúng ta, chính ngươi cảm thấy thích hợp sao? Ta cùng mẫu thân dù không có nói, chỉ là đợi lát nữa đến trong cung, người ngoài nhìn thấy ngươi một thị thiếp thế nhưng cùng xe với ta và mẫu thân, chỉ sợ sẽ cảm thấy ngươi không có quy củ đấy.” Nhìn Phương Du sắc mặt khó chịu, Phong Hân Duyệt chậm chạp lại tăng thêm một câu, “Phương di nương lòng dạ rộng lớn chắc hẳn sẽ không đem lời người ngoài nói để ở trong lòng, nhưng là nếu là vì vậy mà cứ để các tiểu thư phu nhân hoài nghi gia giáo Phương gia các ngươi vậy liền không xong, Phương di nương ngươi nói đúng hay không?”

Phương Du cưỡng chế lửa giận trong lòng, cứng ngắc kéo kéo khóe môi, thanh âm không ngừng đè nén run rẩy cùng lửa giận, cẩn thận nghe còn có thể nghe được một tia sát ý, “Đại tiểu thư… Dạy dỗ cực kỳ đúng!”

Phong Hân Duyệt phảng phất không nhìn thấy nàng mặt lạnh, vẫn cười híp mắt như cũ nói, “Phương di nương có thể lãnh hội nỗi khổ tâm của ta, không cần cảm tạ ta, xe ngựa đi cũng không nhanh, làm phiền di nương từ từ đuổi theo.” Nói xong không hề nhìn sắc mặt Phương Du mỉm cười buông rèm vải xuống.

Xe ngựa đi quả nhiên không nhanh, chậm chạp đung đưa, Mạc Ngôn xốc màn xe nhìn Phương Du sắc mặt dữ tợn rơi ở phía sau mới liếc mắt oán trách nhìn Phong Hân Duyệt, “Ngươi nha đầu này đắc tội nàng ta làm chi? Từ Phương gia ra ngoài có mấy người lòng dạ rộng lớn, những lời này của ngươi nàng không ghi hận mới là lạ.” Giọng nói của nàng mặc dù oán trách, cũng là rơi vào khoảng không.

Phong Hân Duyệt nào nghe không ra mẫu thân nàng hỉ nộ, nghe lời này của mẫu thân cũng biết nàng không có tức giận, nàng làm nũng ôm lấy một cánh tay Mạc Ngôn, cười híp mắt nói, “Nương a, người không có nhìn thấy thái độ của đại tẩu đối với nàng a, đại tẩu luôn luôn hiền hòa ngày hôm nay lại lạnh lùng như vậ, mặc dù ta không biết là vì cái gì, nhưng là đại tẩu đều làm như vậy ta cũng không thể hủy đài của nàng nha, tự nhiên không thể có sắc mặt tốt đối với Phương Du.”

Không thể không nói, Phong Hân Duyệt mặc dù đầu óc ngốc nghếch chút ít, nhưng đối với một ít chuyện rất là nhạy cảm.

Mạc Ngôn nghe vậy liền nhíu mày, “Khanh nhi ngày hôm nay không thích hợp.”

“Không có việc gì a.” Phong Hân Duyệt mỉm cười an ủi, “Đại ca cũng không có tỏ thái độ, nhất định là không có đại sự gì. Bất quá ta coi Phương Du cũng không phải là cái đèn cạn dầu, đợi lát nữa đến chỗ Hiền phi nương nương còn không biết muốn chửi bới đại tẩu như thế nào đây, nương a, đợi lát nữa người phải đi tìm cô cô, cô cô mặc dù ở trong cung không được sủng nhất, nhưng dù sao thân là quý phi, mời nàng qua dù là Hiền phi cũng không dám quá mức khó xử đại tẩu.”

Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, cười nói, “Còn cần ngươi nhắc nhở?”

Xe ngựa lảo đảo đi tới, Phong Hân Duyệt vén rèm xe lên liếc mắt nhìn Phương Du đi theo phía sau, nhìn bước chân nàng coi như trầm ổn, bất quá sắc mặt lại âm trầm như nước, nàng that xuống màn xe liền bĩu môi, “Nương, người nói Phương Du này có phải đầu óc bị nước vào hay không, đại ca ta mới thành thân hai ngày nàng liền vội vàng cầu xin bệ hạ tứ hôn cho nàng, lần này xem như cắm vào giữa đại ca cùng đại tẩu, khó trách Đại ca chán ghét nàng. Rõ ràng người ta đều có đôi có cặp hết lần này tới lần khác còn muốn làm tiểu tam, đáng đời rơi xuống nông nỗi này.”

Mạc Ngôn rất là đồng ý với thuyết pháp của Phong Hân Duyệt, kỳ thật dùng thân phận của Phương Du nàng tùy tiện tìm người gả đi, dùng thế lực của Hiền phi trong cung cùng chức quan phụ thân nàng, người khác tất nhiên sẽ đem nàng phủng lên trời, tuyệt sẽ không rơi vào cục diện lúng túng như hôm nay.

Bất quá Mạc Ngôn cũng hiểu, con trai của nàng xuất sắc như vậy tự nhiên có một vài cô gái vội vàng nhào lên, năm đó Phong Nhiễm Mặc còn trẻ không phải cũng giống như vậy sao, dù cho những cô gái kia biết rõ hắn đã thành than, nguyên một đám cũng chưa từ bỏ ý định, hận không thể có ngày nào đó Phong Nhiễm Mặc hưu nàng mới tốt.

Bất quá nàng không có nhìn lầm người, Phong Nhiễm Mặc là một người có thể phó thác chung thân, cả đời hắn cũng không có cô phụ nàng, cho nên nàng hi vọng con trai cùng con dâu của nàng có thể giống nàng cùng Phong Nhiễm Mặc bình an may mắn hạnh phúc đi hết một đời.

Phong gia cùng hoàng cung không tính gần nhưng là cũng tuyệt đối không thể nói xa, khoảng cách bốn con phố.

Rất nhanh xe ngựa đã đến trong hoàng cung, trong hoàng cung là không được tùy ý đi xe, bởi vậy đoàn người xuống xe ngựa, sớm có nữ quan cùng thái giám hầu hạ, Mặc Huyền tiếp nhận xe lăn trong tay Vân Khanh đẩy Phong Lam Cẩn đi theo thái giám. Mà đoàn người Vân Khanh thì theo chân nữ quan cùng nhau tiến đến chỗ tổ chức cung yến ở ngự hoa viên.

Trước khi đi Phong Lam Cẩn cho Vân Khanh một cái ánh mắt “Mọi sự coi chừng”, Vân Khanh không để lại dấu vết gật đầu.

Nữ quan không nói nhiều lắm dẫn đường, Mạc Ngôn làm trưởng bối tự nhiên là đi phía trước, thời điểm một đám người đến trong ngự hoa viên phần lớn người đều đã đến, Mạc Ngôn không phải là người rất giỏi về giao tế nhưng cũng hàm chứa cười đem Vân Khanh giới thiệu cho các quý phu nhân. Vân Khanh đối với mấy chuyện giao tế này biết nghe lời phải, cùng các phu nhân chào hỏi. Một đám quý phu nhân cũng không dám sơ ý, mỉm cười cùng hai người chào hỏi. Dù sao Mạc Ngôn cùng Vân Khanh hai người đều là thân phận nhất phẩm phu nhân, cả triều đình này có thể tìm ra mấy cái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân?! Một nhà này liền có hai người, mọi người tự nhiên là muốn nịnh bợ.

Mạc Ngôn giới thiệu cho Vân Khanh đều là một chút quý phụ nhân, không sai biệt lắm đều là trung niên nữ tử, nguyên một đám ăn muối nhiều năm như vậy, mặc dù thân phận Vân Khanh có chút lúng túng, nhưng là sắc mặt những người này đều không thay đổi, phảng phất chưa từng nghe nói qua nàng từng cùng thái tử Quân Ngạo đính hôn. Giữa các phu nhân cũng không có người ngang tuổi với nàng, Vân Khanh cũng không quản thân phận, dùng thân phận vãn bối thi lễ với chúng phu nhân, thân phận nàng cao quý vốn là không cần như thế, nhưng lễ nghi chu đáo lại làm cho người tìm không ra tật xấu, lập tức liền chiếm được hảo cảm của cả đám.

Trong đó đặc biệt là Đoan thân vương phi, bà mỉm cười nhìn Vân Khanh, nhìn nàng hiểu chuyện như thế tâm thoáng buông xuống, vỗ vỗ tay của nàng từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm ngọc bích đưa cho Vân Khanh, nàng khẽ mỉm cười nói.

“Khanh nhi, lúc trước ta với mẫu thân con kết bái thành tỷ muội, luận lễ con nên gọi ta một tiếng dì, những năm này dì cũng không chiếu cố con bao nhiêu, ngay cả cái lễ ra mắt cũng chưa cho con, cây trâm này là mẫu thân con khi còn tại thế chúng ta cùng chọn lựa, hôm nay dì coi như lễ ra mắt tặng con, con không thể nói không cần a.”

Trong lòng Vân Khanh ấm áp, tâm vốn bị hàn khí nhuộm dần dần ấm áp, nàng mỉm cười tiếp nhận ngọc trâm Đoan thân vương phi đưa, “Dì tặng đồ, Khanh nhi tự nhiên là vui lòng nhận.”

Sao nàng không hiểu tâm tư Đoan thân vương phi, ngay trước mắt tất cả các quý phu nhân tặng nàng lễ vật liền biểu lộ bà đứng ở phía nàng, trước kia danh tiếng Vân Khanh không được tốt lắm, mặc dù có danh nhất phẩm phu nhân cũng không thể làm cho tất cả mọi người không có ý kiến đối với nàng, hôm nay bà biểu lộ đứng ở phía nàng, những quý phu nhân này nếu muốn tìm nàng gây phiền phức sẽ phải nghĩ kĩ cân lượng của mình.

Vân Khanh cho dù không nhìn cũng biết hôm nay có bao nhiêu ánh mắt tụ tập trên người nàng, nàng cũng không có nghiêng đầu đi xem, chỉ mỉm cười đoan trang cùng Đoan thân vương phi nói chuyện, chọc cho Đoan thân vương phi cười không ngừng.

Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt đều được bảo hộ quá tốt căn bản đối với chuyện giao tế không có hảo cảm gì, nhìn Vân Khanh cùng Đoan thân vương phi nói cười ríu rít, Mạc Ngôn nhỏ giọng nói với nàng vài câu, sau đó mang theo Phong Hân Duyệt cùng Tiểu Vô Ưu từ ngự hoa viên đi ra ngoài.

Các nàng đi tự nhiên là chỗ Phong Hiểu Ưu Vô Ưu cung.

Vân Khanh cùng một đám các phu nhân ở trong lương đình ngự hoa viên nói chuyện, Phương Du lại cung kính đi theo phía sau nàng, mọi người trong đình đều là quý phu nhân thân phận cực cao trong triều, trong đó Đoan thân vương phi cao nhất, Đoan thân vương phi liếc mắt nhìn Phương Du đứng phía sau Vân Khanh, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà bảy phần nóng, thản nhiên nói, “Khanh nhi. Con tiến cung dự tiệc cũng đã tới rồi, sao lại đem một vài người không liên quan cũng mang đến, yến hội này đều là một vài phu nhân có tiếng cũng có miếng và đích tiểu thư chưa chồng, lại thêm vào một thị thiếp đúng là không hợp quy củ. Khanh nhi con cũng quá không hiểu quy củ rồi.”

Lời này bên ngoài là đang dạy dỗ Vân Khanh, trên thực tế là đang chửi Phương Du.

Mẫu thân Phương Du cũng cùng Đoan phi ngồi trong lương đình, nghe vậy ánh mắt nàng lạnh lẽo, lại không dám phản bác lời Đoan vương phi nói.

Phu nhân lại bộ thượng thư Lưu Thành là biểu tỷ của nàng, Lưu thị vì chuyện tình Vân gia đại phu nhân đã sớm muốn tìm Vân Khanh gây phiền toái, lúc này nghe được Đoan thân vương phi thay Vân Khanh nói chuyện, không khỏi tiếp lời nói, “Đoan Vương phi, lời này của người đã mất thiên vị rồi.” Lưu thị này cũng là nhân vật lợi hại, trong phủ đem Lưu Thành áp gắt gao, trong con ngươi của nàng thoáng hiện lên một tia tàn khốc, lại vê khăn tay cười nói, “Nghĩ tới Phương đại cô nương cũng là nữ nhi con vợ cả thủ lĩnh Cấm quân có tiếng cũng có miếng đấy, người nói như vậy làm cho Phương phu nhân tự xử thế nào nha, huống chi Phương đại cô nương người ta vì Phong thừa tướng không đành chọn người khác, thâm tình không hối hận như vậy làm ta bội phục đấy.”

Đoan Vương phi mặt không đổi sắc, lại cười nói, “Bản vương phi bất quá là luận sự thôi, lời này của Lưu phu nhân là đang chỉ trích bản vương phi sao?”

Lưu thị cũng cười nói, “Ta cũng không dám đâu.”

Đoan Vương phi phảng phất như không quan tâm đáp án của nàng, ngón tay móng tay tu bổ thật chỉnh tề ưu nhã vê chén trà, bà mỉm cười nhấp một miếng nước trà, cười nói, “Bản phi sao lại nghe nói thừa tướng đại nhân đối với Khanh nhi là vừa gặp đã thương đấy, hai người tân hôn vui vẻ lại bị Phương di nương cứng rắn cắm vào một cước, tặc tặc, đích xác là đủ thâm tình.”

Đoan thân vương phi trào phúng nói gần nói xa ý tứ hàm xúc làm sắc mặt Phương Du trắng bệch, lại không dám nói lời nào.

Lưu thị cười tủm tỉm nói tiếp, “Đoan Vương phi là đang nghi vấn ý chỉ của bệ hạ? Đây chính là đại bất kính đấy.”

Vân Khanh thầm nói, Lưu thị này quả nhiên so với Lưu thị Vân gia kia thông minh hơn nhiều, biết rõ tận dụng mọi thứ, nhân tài như vậy là khó đạp đổ nhất. Vân Khanh tự nhiên không thể nào để Đoan Vương phi liên tục thay nàng ra mặt.

Sống lưng nàng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn qua ưu nhã lại lộ ra đoan trang cùng uy nghiêm, nàng liếc nhìn Phương Du, cười nói, “Lưu phu nhân lời ấy sai rồi, dì cũng không có ý tứ nghi vấn thánh chỉ của bệ hạ, chỉ là hiếu kỳ Phương di nương ban đầu vì sao quyết định ngay lúc ta cùng tướng công tân hôn không đến ba ngày đi cầu bệ hạ hạ chỉ thôi.”

“Vân Khanh, ngươi đây là ý gì?” Phương phu nhân nghe được Vân Khanh châm chọc khiêu khích hòn ngọc quý trên tay bà ta rốt cục nhịn không được mở miệng, nhìn nữ nhi luôn luôn được bà ta nâng trong lòng bàn tay hôm nay hèn mọn đứng ở nơi này sau lưng tiện nữ nhân thanh danh tàn tạ, vô danh hỏa trong lòng bà ta cũng áp chế không nổi, bà ta “Hô” một tiếng từ trên mặt ghế đá đứng lên, tức giận nói, “Con gái của ta đường đường là con gái dòng chính thủ lĩnh Cấm Vệ Quân, biểu muội thái tử điện hạ, cháu gái ruột Hiền phi nương nương, nàng gả đến Phong gia các ngươi không cầu xin thân phận không vì danh lợi, các ngươi không thích nó thì thôi, cần gì giày xéo một mảnh tình thâm của nó?”

“Phương phu nhân cần gì tức giận như vậy?” Vân Khanh mặt không đổi sắc, mắt xếch hẹp dài có quang mang bén nhọn chợt lóe lên, “Nếu Khanh nhi thật là đem Phương muội muội coi như thị thiếp bình thường sớm đã để cho nàng hầu hạ ta sinh hoạt hàng ngày, nếu Phương muội muội hèn hạ Khanh nhi hôm nay cần gì phải mạo hiểm đem Phương muội muội dẫn vào hoàng cung? Khanh nhi tuổi còn nhỏ không hiểu xử lý những chuyện này, Phương phu nhân cũng là chủ mẫu một phủ, nên hiểu cách đối xử với một vài thị thiếp ở trong phủ so với Khanh nhi càng thêm rõ ràng, không biết nếu thay đổi là Phương phu nhân, phu nhân nên làm thế nào đây? Khanh nhi nên cùng phu nhân học một ít, sau này liền có thể xử lý để cho phu nhân mãn ý.”

Hô hấp Phương phu nhân cứng lại, trên mặt xanh trắng lẫn lộn, một hồi lâu nói không ra lời.

Đối với thị thiếp ở trong phủ bà ta tự nhiên là nghĩ hết biện pháp đuổi tận giết tuyệt, đâu thể cho phép các nàng xuất hiện trong hoàng cung! Mà lúc này, con gái của nàng thế nhưng rơi vào vị trí thị thiếp lúng túng, điều này làm cho bà ta nói như thế nào?!

Oán hận nhìn thoáng qua nữ nhi bất tranh khí (không ra làm sao), nếu không phải nàng khư khư cố chấp, hôm nay sao lại bị Vân Khanh ép nói không ra lời?! Đứa nhỏ này lại cứ như là trúng cổ, nương đã khuyên đều bất động! Hôm nay cũng biết làm thị thiếp chịu ủy khuất.

Trong lòng mắng chửi nữ nhi, nhưng lại không thể không giúp nàng nói chuyện, mắt nhìn thấy sắc mặt nàng càng phát ra lạnh nhạt, Phương phu nhân than nhẹ một tiếng ngồi trở lại chỗ ngồi, thản nhiên nói, “Du nhi, cô cô ngươi vừa rồi nói chuyện cùng mẫu thân, bảo ngươi tiến cung liền đi tìm nàng.”

Đây cũng là thay Phương Du tìm bậc thang, nếu không một nhóm người này miệng cũng sẽ không lưu tình, không chừng sẽ nói ra những lời làm cho người không tiếp thụ được. Bà hiểu rất rõ nữ nhi này, tâm tư cao ngất, hôm nay bị ủy khuất như vậy, tất nhiên là muốn lấy lại danh dự. Chỉ là hôm nay thân phận nàng lúng túng, bà cũng không thể vì nữ nhi nói thêm mấy câu, chỉ hi vọng Hiền phi nương nương có thể chiếu cố nàng nhiều hơn một phen, đừng để cho nàng ở Phong gia bị ủy khuất.

Phương Du nghe thấy, sống lưng khẩn trương có vài phần buông lỏng xuống, cùng một đám quý phu nhân trong đình thi lễ liền dẫn Lục Uyển cùng Mặc Trúc thối lui ra khỏi đình. Lúc gần đi nhìn Vân Khanh một cái lạnh thấu xương.

Vân Khanh phảng phất chưa tỉnh vẫn cùng Đoan Vương phi cười nói nói chuyện như cũ, chỉ là đáy mắt nàng cũng hiện ra ra một tia hàn mang…