Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 10: Quý thiếp Phương Du




Edit: Trảm Phong

“Xảy ra chuyện gì, sao vội vàng hấp tấp như vậy?”

Sắc mặt Tử Khâm trắng bệch, một tay nàng vịn chặt khung cửa một tay vuốt ngực thở hổn hển, bộ dạng mồ hôi đầm đìa giống như là từ trong nước vớt lên. Nàng kịch liệt thở hổn hển, tiếng nói cũng lắp bắp.

“Tiểu thư… trong sân phu nhân có nha đầu đến thông báo, muốn người cùng cô gia lập tức đi đại sảnh nghênh đón thánh chỉ, không được sai sót!”

Vân Khanh hơi sững sờ, “Thánh chỉ?” Nàng cùng Phong Lam Cẩn hôm qua mới thành thân thánh chỉ cũng đã đến phong nàng làm nhất phẩm phu nhân, lúc này thánh chỉ lại tới là vì sao?!

“Tiểu thư, người nhanh cùng cô gia chuẩn bị một chút đi, Lục Nhi đã chuẩn bị xong đồ rửa mặt ở ngoài cửa, hiện tại có thể cho các nàng tiến vào sao?”

Bộ dạng Tử Khâm nhìn qua cực kỳ cuống cuồng, Vân Khanh nhìn có cái gì không đúng, nếu đơn thuần chỉ là tiếp chỉ, nàng làm sao sẽ kinh hoàng như vậy? Hơn nữa thời điểm nàng vừa mới vào phòng nói đã xảy ra chuyện, theo lý thuyết có thánh chỉ giá lâm là chuyện tốt mới đúng, trừ phi chuyện này đối với nàng bất lợi!

Ánh mắt nàng chợt lạnh, “Đến tột cùng là chuyện gì, ngươi có phải biết được một chút hay không?”

Sắc mặt Tử Khâm tái đi, thần sắc mang theo vài phần khó xử, lúc này Xuân Hoa cùng Lục Nhi đã vào phòng hầu hạ Phong Lam Cẩn rửa mặt, nàng đứng ở ngưỡng cửa liếc mắt nhìn Phong Lam Cẩn đang rửa mặt trong phòng, lại hơi có chút lo lắng nhìn thoáng qua Vân Khanh, khó xử nói, “Tiểu thư, không phải là ta không nói, chỉ là của ta cũng không phải rất xác định, chờ một lát người vẫn nên cùng cô gia tự mình đi xem đi, nói không chừng không phải là như ta nghĩ.”

Lúc này, Lục Nhi đang định thay quần áo cho Phong Lam Cẩn, Phong Lam Cẩn lại khoát khoát tay, ra hiệu tự mình có thể, sắc mặt Lục Nhi tái đi, cắn cắn môi. Cũng không nói gì, dĩ vãng lúc thiếu phu nhân còn không có gả vào, những chuyện lặt vặt này đều là nàng cùng Lục Uyển làm, hôm qua Lục Uyển cũng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ là chọc Đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân không vui, ngày hôm nay thế nhưng bốc đồng trốn trong phòng cũng không hầu hạ. Công việc này rơi vào trên người nàng, nhưng Đại thiếu gia thế nhưng không cần nàng.

Trong lòng Lục Nhi căng thẳng, chỉ sợ là lo lắng thiếu phu nhân sẽ hiểu lầm cái gì đi. Nàng dù sao cũng trầm ổn hơn, trong lòng mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng nhẹ nhàng lui xuống, xoay người bưng một chậu nước dùng hoa đào, đu đủ cùng hoa anh đào điều chế thành vội tới cho Phong Lam Cẩn khiết mặt.

Dùng khăn vải lau đi nước dính trên mặt, con mắt Phong Lam Cẩn dần dần chìm xuống, trên mặt hắn lại mỉm cười, “Nếu đã không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì, đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem là được.”

Con mắt Tử Khâm nhìn Phong Lam Cẩn cực độ phức tạp, đáy mắt nhìn Vân Khanh cũng mang theo vài phần thương cảm cùng đau lòng, nàng nhìn gò má tiểu thư đỏ thắm nghĩ tới nàng bất quá tân hôn mới một ngày làm sao lại để cho nàng gặp được sự tình như vậy, mắt thấy tâm tình liền khống chế không nổi, nàng vội vã hút hút mũi, cúi đầu xuống che giấu đẩy Vân Khanh đến bên bàn trang điểm, nàng khác thường thay cho Vân Khanh một món áo trong màu đỏ, từ trong tủ quần áo vì nàng lựa ra một món váy dài lụa mỏng màu phấn trắng, một thân xiêm y cực kỳ hoa lệ, trên làn váy thêu một gốc hoa đào diêm dúa ướt át, cành hoa cùng thân cây màu đen như mực, đóa hoa hồng rực lộ trên nền váy màu phấn trắng làm cho người nhớ tới hồng mai ngạo nghễ nở trong ngày mùa đông giữa bão tuyết. Thanh quý lại không mất ưu nhã. Đoan trang mà không mất xinh đẹp. Cổ áo vạt áo cùng ống tay áo dùng tơ vàng thêu lên, làn váy uốn lượn trên mặt đất, cực kỳ cao quý.

Chỉ là…

Vân Khanh ước lượng làn váy, nhìn làn váy uốn lượn trên mặt đất như một đóa hoa tươi nở rộ, nghi ngờ trong lòng càng sâu, trong con ngươi giếng cổ nổi lên một tia rung động nhàn nhạt, nàng thản nhiên nói, “Bất quá là đón cái thánh chỉ mà thôi, cần gì long trọng như vậy?!” Nàng thấy thế nào giống như là cho người ta một cái hạ mã uy vậy.

Tay Tử Khâm có chút dừng lại, nhanh chóng bới lên một búi tóc cho Vân Khanh, búi tóc cùng xiêm y trên người nàng cực kỳ xứng đôi, trên sợi tóc chỉ cắm một cây ngọc trâm bích sắc, đồ trang sức đeo tay cũng không có mang, nhìn qua giống như là tiên tử từ trong tuyết đi ra.

Hiếm thấy, ngay cả cùng Lục Nhi đều ngậm chặt miệng, một câu cũng không nói.

Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt mỗi người đều có vài phần nghi hoặc, nhìn mấy nha đầu không có ý tứ muốn nói cũng không làm rõ, chỉ chờ chốc lát nữa tiếp chỉ liền minh bạch.

Hai người nhanh chóng sửa soạn thỏa đáng, ra khỏi ngoài phòng Tử Y cùng Tử Tình liền đi theo, Tử Y vẫn như hôm qua một thân xiêm y thị nữ màu tím nhạt nhẽo, đúng quy củ. Mà Tử Tình một thân váy dài đỏ tươi sắc trang dung nhẹ nhàng, ánh mắt nàng nhìn Phong Lam Cẩn gần như si mê, bên kia Phong Lam Cẩn tự nhiên là cảm thấy, đáy mắt thanh tuyển thoáng hiện lên một tia chán ghét, lại bởi vì nàng là người bên cạnh Vân Khanh không có tự tiện làm chủ đem nàng từ trong viện đuổi ra ngoài.

Vân Khanh cũng không mù, tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, nàng híp mắt, trong lòng hừ lạnh, một cái Lục Uyển còn chưa đủ, lúc này lại một cái Tử Tình! Nguyên một đám quả nhiên đều không để cho tĩnh tâm nàng.

Tử Y liếc nhìn Vân Khanh liền thấp đầu, mà Tử Tình đáy mắt rõ ràng mang vài phần hưng phấn cười trên nỗi đau của người khác. Ngay cả ánh mắt Chu má má đều biến hóa một chút, một đường đến tiền phòng ánh mắt tất cả người làm nhìn Vân Khanh đều cực kỳ quỷ dị, giống như là thương cảm hoặc như là cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Khanh không khỏi nhíu mày.

Mặc Huyền đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn chậm rãi đi về phía trước, ngồi ở trên xe lăn nhìn ánh mắt bọn sai vặt lại hâm mộ lại ghen tị, mi tâm Phong Lam Cẩn cũng đọng lại.

Đến tiền phòng Vân Khanh rốt cục hiểu mọi người vì sao nhìn nàng như vậy, giữa phòng người Phong gia tề tụ một đường, trong đại sảnh bầy đặt lư hương tiếp chỉ, người truyền chỉ rõ ràng là đại nội thái giám Toàn Phúc bên cạnh Khánh Viễn Đế. Sắc mặt hắn mang theo trắng bệch không bình thường, cười tủm tỉm, tay nâng thánh chỉ, chỉ nhìn biểu tình cũng là lão giả hoà nhã.

Chỉ là Vân Khanh không cho là như vậy! Nàng liễm hạ đáy mắt mang theo một tia sát ý nồng đậm. Kiếp trước nàng không quên được cái lão thái giám này nhẫn tâm lại mặt mũi tràn đầy tươi cười đem độc dược đưa vào trong miệng nàng.

Mu bàn tay đột nhiên ấm áp, Phong Lam Cẩn phát hiện sự khác thường của nàng nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Khóe môi Vân Khanh nâng lên vui vẻ, đời này nàng đã tìm được hạnh phúc của mình, cho nên nàng tuyệt không cho phép có người đến phá hư! Ai cũng không được! Nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Phong Lam Cẩn, mặt mày nàng nhu hòa mang theo một tia bền bỉ.

“Ha ha, thừa tướng đại nhân, nô tài muốn cùng ngài nói một tiếng hỉ a.” Toàn Phúc cười thấy răng không thấy mắt.

Phong Lam Cẩn nhìn Phương Du sau lưng Toàn Phúc, lông mày không để lại dấu vết nhíu một cái, hắn nhàn nhạt vuốt ve tay vịn xe lăn, cười nói, “Hôm qua mới là ngày đại hỉ của Cẩn, Toàn Phúc tổng quản nói lời vui vẻ có chút chậm.”

Toàn Phúc cười hắc hắc, chắp tay nói với Phong Lam Cẩn, “Ai nha, hôm qua nô tài ở trong cung có một số việc không thể xuất cung vội tới tướng gia nói câu chúc mừng, hôm nay tướng gia có thể nói là song hỷ lâm môn, nô tài ở chỗ này chúc ngài một tiếng hi vọng tướng gia không cần phải để ý.”

Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, “Song hỷ lâm môn? Ngược lại làm phiền tổng quản cùng Cẩn giải thích một chút hỉ từ đâu đến!”

Toàn Phúc giơ lên thánh chỉ trong tay, sắc mặt nghiêm túc, “Thừa tướng Phong Lam Cẩn tiếp chỉ!”

Phong Lam Cẩn được Khánh Viễn Đế đặc cách mọi trường hợp không cần quỳ xuống, cho nên hắn ngồi ở trên xe lăn lại cười nói, “Thần, tiếp chỉ!”

Tất cả mọi người Phong gia quỳ xuống.

Toàn Phúc triển khai thánh chỉ bắt đầu đọc, “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Hiện có nữ nhi thống lĩnh cấm vệ quân Phương Du đối với ái khanh vừa gặp đã thương, thà rằng liều mạng phần vào phủ làm thiếp, trẫm cảm động và nhớ nhung một mảnh cuồng dại kia đặc biệt ban thưởng nàng thân phận quý thiếp, mong ái khanh đối đãi chớ phụ thâm tình, khâm thử!”

Sắc mặt mọi người Phong gia đột nhiên chìm xuống.

Vân Khanh càng nghe nụ cười trên khóe môi càng lớn, cho đến cuối cùng, khóe miệng của nàng câu dẫn ra một cái độ cong trào phúng lại mỏng lạnh. Khánh Viễn Đế vì đối phó Phong gia thật đúng là không từ thủ đoạn nào, nàng cùng Phong Lam Cẩn cưới là hắn ban tặng, hôm nay bất quá mới một ngày hắn thế nhưng lại sinh sinh hạ chỉ đưa tới một quý thiếp cho Phong Lam Cẩn, cử động như vậy đừng nói là đại thần trong triều, mà ngay cả nàng một nữ tử đều cảm thấy không ổn.

Tâm tư Khánh Viễn Đế quá mức sáng tỏ, cũng quá mức khẩn cấp!

Thậm chí ngay cả mặt cũng không cần! Càng không cần mặt chính là Phương Du kia, Phương Du cái tên này nàng đúng là nghe như sấm bên tai, cháu gái ruột Hiền phi, kiếp trước được Quân Ngạo tứ hôn gả vào phủ tướng quân Phương Ẩn, xem như vì Quân Ngạo lôi kéo triều thần.

Mà hôm nay, Phong Lam Cẩn rõ ràng vừa thành thân, cô gái thoáng thông minh chút ít coi như là lại thích hắn thế nào, chỉ biết đem hắn để ở trong lòng, sau này lại tìm cơ hội gả tiến vào, mà nàng ta lại vội vàng như vậy, nhìn vẻ đỏ ửng trên mặt nàng kia, Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, gia quy Phong gia một vợ một chồng, Khánh Viễn Đế cũng chính là bắt được cái này, cho nên không có đưa tới một bình thê, mà là dùng thân phận quý thiếp vào phủ, nếu Phong Lam Cẩn dùng gia quy cãi lại, chỉ sợ Toàn Phúc kế tiếp liền muốn nói gia quy Phong gia là một vợ một chồng, nhưng cũng không nói không thể nạp thiếp.

Trước đó không có cùng Phong Lam Cẩn thương lượng liền trực tiếp hạ chỉ, đủ để nhìn ra Khánh Viễn Đế đối với chuyện này quyết tâm!

Sắc mặt của mọi người Phong gia đều tương đối khó coi, nhất là Phong Nhiễm Mặc, hắn thuở nhỏ vâng chịu gia huấn, một chút bản chép tay trong phủ đều là gia quy đời cha cùng tổ phụ truyền lại, hắn liên tục cẩn tuân dạy bảo cũng không dám vượt qua. Hắn cũng vẫn luôn làm rất tốt, cùng Mạc Ngôn càng là vợ chồng ân ái dắt tay. Hắn liên tục đem gia quy Phong gia trở thành thần thánh, hôm nay Khánh Viễn Đế lại muốn tới phá hư loại thần thánh này!

Từ trong gia quy lựa ra chỗ sơ hở, hiển nhiên hắn dự mưu không phải là ngày một ngày hai!

Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt ánh mắt lo lắng nhìn Vân Khanh.

Vân Khanh quỳ trên mặt đất không nói gì, nàng cúi đầu, tất cả mọi người nhìn không thấy nét mặt của nàng.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, ngay cả thanh âm gió thổi lá rụng đều rõ ràng nghe thấy, nụ cười trên mặt Toàn Phúc rơi xuống, vẻ mặt hắn nghiêm túc, mặt không chút thay đổi giơ lên thánh chỉ trong tay, âm trầm nói, “Tướng gia hôm nay có thể nói là ngồi hưởng tề nhân chi phúc, nên cảm động và nhớ nhung ân tình của bệ hạ mới phải, tướng gia nên tiếp chỉ.”

Phong Lam Cẩn mặt mày thâm trầm, trên gương mặt tuấn tú cười ôn hòa rốt cục toàn bộ cởi đi, đã không có mặt nạ ôn hòa cùng nụ cười như tắm gió xuân, gương mặt tuấn tú của hắn nhìn cực kỳ có cảm giác áp bách.

Đối diện Toàn Phúc tâm không khỏi máy động, hắn hàng năm ở bên người Khánh Viễn Đế đều cực ít có thời điểm bị kinh sợ như vậy! Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, không trách được Phong Lam Cẩn ngày thường luôn là một bộ dáng mỉm cười ôn nhuận, thì ra đây chẳng qua là một tầng mặt nạ che giấu diện mục chân thật mà thôi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Toàn Phúc hơi biến đổi, hắn một lần nữa giương lên nụ cười, giọng nói cũng cung kính chút ít, “Tướng gia, nô tài bất quá là người truyền chỉ, kính xin tướng gia không nên làm khó nô tài.”

“A – -” hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia cùng cười khẽ thường ngày hoàn toàn khác nhau, cả đáy mắt giống như là tụ tập hắc sắc gió lốc, chỉ cần phóng thích chính là tai nạn hủy thiên diệt địa, hắn nhìn Toàn Phúc, trên mặt là vẻ mặt nhàn nhạt phảng phất gió thổi qua liền tản đi, chỉ là hắn như vậy càng thêm làm cho Toàn Phúc sợ hãi, hắn không tự giác nắm chặt hai tay, đôi mắt thõng xuống, “Tướng gia nên tiếp chỉ đi.”

Phong Lam Cẩn miễn cưỡng dựa ở xe lăn sau người, thản nhiên nói, “Toàn Phúc, là ta ngày thường làm cho người ta cảm giác quá mức ôn hòa, cho nên hôm nay mới có đạo thánh chỉ này sao?”

Toàn Phúc hơi kinh hãi, tâm tư nhanh nhẹn, cười lớn nói, “Tướng gia nói đùa.”

“Thánh chỉ này ta không thể đón!” Mặt mày hắn rốt cục lạnh xuống, lạnh lùng nói, “Trở về nói cho bệ hạ, nói Phong Lam Cẩn cùng thê tử Vân Khanh phu thê ân ái, thực không đành lòng trì hoãn nàng ta, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

“Này…” Toàn Phúc khó xử, “Tướng gia, nô tài chỉ là người truyền chỉ, nếu là người thật không có tình cảm đối với Phương cô nương, không ngại tự mình vào trong cung cùng bệ hạ nói chuyện, nô tài bất quá là người chạy việc, không thể làm được.”

Lông mi Phong Lam Cẩn trầm xuống, đang định nói chuyện, Vân Khanh chợt nắm mu bàn tay hắn!

Vân Khanh mỉm cười nhìn Toàn Phúc, thẳng đến Toàn Phúc toàn thân sợ hãi, hắn thầm nghĩ, Phong Lam Cẩn hàng năm chìm đắm quan đạo, thân cư cao vị có khí tràng mạnh mẽ như vậy thì thôi, vì sao Vân Khanh cũng sẽ có trầm tĩnh làm cho người kiêng kỵ như vậy!

Nàng khẽ mỉm cười, “Toàn bộ Phúc công công, ý chỉ này ta thay tướng công nhà ta tiếp. Hắn cũng là lo lắng ta sẽ bị ủy khuất mới có phản ứng như vậy, bất quá ta vẫn nên hào phóng một chút.” Nàng nghiêng đầu nhìn Phong Lam Cẩn tuấn nhan khẽ trầm xuống, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, “Tướng công, chàng không cần phải lo lắng sẽ ủy khuất ta, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vi thê sẽ không để ý.”

Độ cong trên môi nàng càng rộng, đáy mắt lại một mảnh tĩnh mịch, Phong Lam Cẩn biết rõ nàng không có nói thật.

Vân Khanh kéo kéo ống tay áo hắn, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đón lấy thánh chỉ.

Lúc này cánh chim Phong gia chưa đầy, không phải là thời điểm cùng hoàng thất chính diện đối đầu, nếu hắn kháng chỉ bất tuân, Vân Khanh tin tưởng Khánh Viễn Đế cũng sẽ không diệt toàn tộc hắn, dù sao hắn còn không có hoàn toàn nắm chắc thanh trừ Phong gia, nhưng Khánh Viễn Đế tuyệt đối sẽ ghi hận trong lòng, người kia lòng dạ vô cùng nhỏ mọn, Vân Khanh đã được chứng kiến.

Vân Khanh cũng không lo lắng Phong Lam Cẩn sẽ động tâm đối với Phương Du, cô gái tự chen vào như nàng ta cho dù là ai cũng sẽ hết sức chán ghét.

Nàng mấp máy miệng làm dáng nói với Phong Lam Cẩn: đáp ứng đi, ta tin tưởng chàng!

Phong Lam Cẩn trong lòng ấm áp, mặt mày giãn ra, bao nhiêu lời nói cũng không sánh bằng tín nhiệm của nàng dành cho hắn! Hắn cũng không khỏi suy nghĩ, chỉ cần hắn đối với Vân Khanh vẫn thâm tình như cũ, cho dù nhiều hơn một Phương Du có thể có quan hệ gì!

Chẳng lẽ hắn đối với mình không tự tin?! Không, hắn rất tin tưởng mình!

Nghĩ thông suốt điểm này mặt mày hắn lập tức giãn ra, cao giọng nói, “Thần – – tiếp chỉ!”

Hắn tự nhiên hiểu Vân Khanh băn khoăn, hiện tại Phong gia còn không có thực lực cùng hoàng thất đối kháng, nếu cùng hoàng thất đối nghịch, hoàn toàn không có ưu thế đáng nói!

Chỉ là vừa rồi lo lắng Vân Khanh sẽ hiểu lầm thôi.

Toàn Phúc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nhiều năm tuyên đọc nhiều thánh chỉ như vậy, vô luận là diệt toàn tộc, hay là đày đi biên cương, hoặc là giáng chức quan ban cho cái chết, cho tới bây giờ cũng không có làm cho hắn thấp thỏm như hôm nay. Cũng may Phong Lam Cẩn rốt cuộc đã tiếp chỉ.

Hắn bước nhanh đi đến bên người Phong Lam Cẩn, Phương Du đi theo phía sau thẹn thùng vô hạn, đem thánh chỉ giao cho Phong Lam Cẩn lại nói vài câu chúc phúc, mắt thấy Phong Lam Cẩn lộ ra nụ cười như cười như không, Toàn Phúc vội vàng lựa chọn cáo lui.

“Công công đi thong thả!” Phong Lam Cẩn như cười như không đáp, “Chắc hẳn bệ hạ vẫn chờ ngươi về báo lại tin tức đây.”

Thân thể Toàn Phúc cứng đờ sống lưng run lên, cười mỉa, “Kia lão nô liền cáo từ trước.”

“Không tiễn!” Phong Lam Cẩn giống như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười mở miệng nói, “Trở về bẩm báo bệ hạ, nói Cẩn vừa cử hành qua một lần hôn lễ, hôm nay quả thực không muốn lại phí sức cử hành lần thứ hai, liền trực tiếp để cho Phương cô nương vào ở Phong gia thôi, tục lễ liền miễn, bệ hạ phải biết Cẩn là một người sợ phiền toái.”

Sắc mặt đỏ ửng của Phương Du bay biến, hiện ra vài phần tái nhợt.

Hắn nói gần nói xa rõ ràng cho nàng là thông phòng mà đối đãi, đừng nói là quý thiếp, ngày thường coi như là nạp thiếp cũng nên có lễ nghi, thiếp không thể từ cửa chính vào phủ, phải từ cửa hông mang đến, mà hắn… Thậm chí ngay cả một bước này đều miễn, đây rõ ràng chính là làm nhục nàng a.

Khóe miệng Toàn Phúc co rút, người nào không biết hôn sự của thừa tướng đại nhân Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh là một tay hắn xử lý, vì thu thập sính lễ hắn còn không từ vất vả chạy rất nhiều nơi, thậm chí nghe nói một ít kiểu dáng kiệu hoa bắt mắt nhất hắn đều đích thân tham khảo. Đối với Vân Khanh chính là che chở trăm bề, đến chỗ Phương Du lại thành sợ phiền toái…

Bất quá những thứ này không phải là chuyện tình hắn quan tâm, trách nhiệm của hắn chỉ là tuyên đọc thánh chỉ, hôm nay đã đại công cáo thành, hắn ho nhẹ một tiếng, “Nô tài hồi cung sẽ bẩm báo bệ hạ.”

“Ừ!” Thanh âm Phong Lam Cẩn nhàn nhạt, chẳng nói đúng sai.

Toàn Phúc rốt cục nhìn chằm chằm mặt trời chói chang ra khỏi phủ thừa tướng, mà Phương Du đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Tiếp thánh chỉ xong Phong Lam Cẩn hiển nhiên là không muốn ở trong đại sảnh, trên mặt hắn khôi phục ôn nhuận vui vẻ dĩ vãng, chỉ là người quen thuộc với hắn cũng có thể nhìn ra sóng ngầm đen sẫm sắc nơi đáy mắt hắn.

Không có một người nào để ý Phương Du, phảng phất như không nhìn thấy nàng vậy. Phương Du đạt tới mục đích lại chưa từng nghĩ dĩ nhiên là cục diện như vậy, nàng không khỏi bước nhanh đuổi theo Phong Lam Cẩn, “Tướng công, xin dừng bước!”

Phong Lam Cẩn như là không có nghe được, vẫn chậm rãi đẩy xe lăn đi lên phía trước như cũ. Vân Khanh thấy vậy, nhận lấy xe lăn hắn nhẹ nhàng đẩy hắn trở về Thanh Trúc viên.

“Tướng công… Tướng công…”

Phương Du rốt cục đuổi theo Phong Lam Cẩn, nàng mâu quang rưng rưng, ngũ quan tinh xảo khéo léo thoạt nhìn có chút rung động lòng người, Phong Lam Cẩn lại bất vi sở động, con mắt nhàn nhạt nhìn tay nàng bám lên ống tay áo hắn.

Ánh mắt của hắn vô hỉ vô nộ, lại cứ làm cho Phương Du không tự giác buông lỏng tay ra.

Phong Lam Cẩn khiêu mi cười một tiếng, “Vừa rồi cô nương gọi ta phải không?”

“Tướng công…” Nàng khó xử, thánh chỉ cũng đã xuống, hắn lại vẫn kêu nàng là cô nương, điều này làm cho nàng sao mà chịu nổi?!

“Xin lỗi, Phương cô nương, ngoại trừ nương tử nhà ta, ta cũng không có quen người khác gọi ta như vậy, về sau cô nương gọi ta Phong công tử.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Du lã chã chực khóc, Phong Lam Cẩn không nhúc nhích chút nào, hắn cười nhạt một tiếng, nụ cười vẫn ôn nhuận như cũ, chỉ là lời nói nói ra làm cho Phương Du lại càng khó xử, “Hoặc là Phương cô nương có thể gọi ta Phong thừa tướng!”

“Tướng công…”

“Theo ta được biết, cô nương còn chưa vào gia phả đi, gọi bản quan như vậy, bản quan chịu không nổi!” Hắn lấy ra thân phận thừa tướng.

“Mặc kệ như thế nào, ý chỉ bệ hạ đã xuống, chàng chính là tướng công của ta, ta liền là thê tử của chàng!”

Phong Lam Cẩn đùa cợt nhếch khóe môi, “Thê tử?”

Sắc mặt Phương Du lập tức tái đi.

“Về sau những lời này cô nương không nên nói, Phong gia chúng ta có nhiều quy củ, cô nương phải hảo hảo tuân thủ, nếu không nghe lời xúc phạm gia quy cho dù ngươi là đồ bệ hạ ban thưởng, Phong gia ta cũng muốn trục xuất khỏi phủ.”

Sắc mặt Phương Du càng thảm trắng như tờ giấy, bệ hạ ban cho… Đồ? Ở trong lòng của hắn dĩ nhiên định vị nàng như vậy sao.

Khóe môi Vân Khanh mỉm cười, thời điểm nàng vào phủ Phong Lam Cẩn nói với nàng nhiều nhất là quý phủ không có nhiều quy củ, nhìn Phong Lam Cẩn đối đãi Phương Du như vậy, trong lòng nàng vừa an ủi vừa buồn cười, hắn nguyên vốn không phải người cay nghiệt như vậy, chắc là phát hiện nàng không có cảm giác an toàn mới sẽ làm như thế.

Trong lòng nàng ấm áp, rốt cục nguyện ý hoàn toàn mở rộng cửa lòng đối với Phong Lam Cẩn, tín nhiệm có đôi khi nói tới thì dễ dàng, làm được lại tương đối khó khăn, bất quá nàng nguyện ý đem vẻn vẹn có vài phần tín nhiệm của nàng tất cả đều đặt ở trên người hắn.

“Tướng công, ta nghĩ hồi phủ lấy chút ít quần áo đến…”

Phong Lam Cẩn nghe hai chữ “Tướng công” kia lông mày sít sao nhăn lại, lúc này đây nhưng không có uốn nắn nàng, mà là lạnh lùng nói, “Phương cô nương chẳng lẽ cho là Phong gia ta nuôi không nổi ngươi, ngay cả xin chút quần áo cũng sẽ trách móc nặng nề ngươi? Phương gia ngươi cũng không cần trở về, đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người an bài chỗ ở cho ngươi, ta cùng nương tử muốn đi dùng bữa, cáo từ trước.”

Phương Du nhìn thân ảnh hai người cùng nhau rời đi không khỏi cắn chặt môi, trong mắt nước mắt đảo quanh, hai người kia một người một thân cẩm bào màu thiển tử (tím nhạt), bạch ngọc quan cột tóc, một người một thân cung trang váy dài màu phấn trắng ưu nhã cao quý, thấy thế nào đều là trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi.

Nàng đột nhiên lo lắng tình cảnh của mình, đến Phong gia hết thảy thật sự sẽ thuận lợi như nàng tưởng tượng sao? Nàng đột nhiên không dám xác định.

Nàng cắn cắn môi phát hiện mình hiện nay thân không một vật, hiện tại cũng không về được phủ, lấy không được tiền bạc cũng không có người tri kỷ, về sau nàng nên sinh tồn như thế nào? Nàng suy nghĩ một chút, hay là đi bái phỏng hai trưởng bối Phong gia trước, hiện nay Phong Lam Cẩn còn không có con trai, hắn đã hai mươi sáu tuổi, Phong lão gia cùng Phong phu nhân không thể nào không nóng nảy, những năm gần đây không để cho hắn nạp thiếp nghĩ đến cũng có thể là gia quy trói buộc, hôm nay bọn họ nên vui vẻ nhất mới phải. Trưởng bối nhà ai không hi vọng con cháu nhà mình đầy cả sảnh đường, Tôn nhi quấn đầu gối?

Nàng có ý tưởng này nếu là trên người nhà người khác thì tất nhiên là dễ áp dụng, chỉ là rất đáng tiếc, trưởng bối Phong gia cũng không phải như nàng tưởng tượng! Cho nên, Phương Du tiến vào Phong gia nhất định đầy bi kịch