Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 2 - Chương 23: Đón dâu




Edit: Trảm Phong

Đầu mày cau lại gõ huyệt thái dương mấy cái có chút đau, bị Tử Khâm phục dịch dùng nước lạnh rửa mặt Vân Khanh bối rối mới xem như biến mất. Nghe ngoài cửa sổ ngẫu nhiên truyền đến thanh âm tiếng trống canh, Vân Khanh chỉ có thể ở dưới ánh mắt Tử Khâm thúc giục buông lỏng chân xuống giường. Tử Khâm cùng Xuân Hoa ngoài cửa nhẹ nhàng chào hỏi, liền vào phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một ít kiện đồ cưới màu lửa đỏ phía trên nhất.

Thập toàn phu nhân còn chưa tới, người săn sóc dâu cũng đã chờ lâu, thấy trong phòng Vân Khanh sáng đèn nàng ta vội vã vào phòng, mắt thấy Vân Khanh bị Tử Khâm cùng Xuân Hoa phục dịch mặc đồ cưới, đồ cưới ba tầng trong ba tầng ngoài, cho dù lúc này là nửa đêm cũng cực kỳ nóng bức.

Bực bội kéo kéo vạt áo, lại bị Tử Khâm bắt được tay, sắc mặt Tử Khâm kinh hoảng, “Tiểu thư, không được! Xiêm y này không thể chà đạp như vậy a, vạn nhất xuất hiện nếp uốn chẳng phải là phá hủy một món xiêm y tốt.”

Vân Khanh nóng đến sắc mặt đỏ lên, bên tóc mai thái dương dưới ánh đèn phản xạ ra ánh nước nhàn nhạt, nàng nhíu mày, nhìn ánh mắt Tử Khâm khẩn cầu rốt cục buông tay xuống, “Cho người đem vài thùng băng đến.”

Xuân Hoa thay Vân Khanh bó đai lưng, nghe vậy vội vàng nói, “Tử Khâm đã cho người đi lấy, chờ một lát sẽ trở lại, tiểu thư nhẫn nại một chút.”

Trong lòng Vân Khanh phảng phất như có một mồi lửa đang đốt, cảm giác nóng rực đau đớn đốt lý trí nàng hoàn toàn không còn, hô hấp của nàng thoáng dồn dập, mạnh mẽ tháo ra đai lưng vừa rồi bó tốt ném trên mặt đất.

“Tiểu thư…”

Nhìn bọn nha đầu một phòng mặt như ve mùa đông, nàng hít sâu một hơi nắm chặt nắm tay, ngăn chặn cảm xúc núi lửa sắp phun trào của mình, trầm giọng nói, “Đem một thùng nước lạnh đến, ta muốn tắm một cái.”

Người săn sóc dâu vẻ mặt trù trừ, do dự nói, “Nhưng là… Sẽ không còn kịp rồi a…”

Lửa giận của Vân Khanh giống như là bị kích phát, hai tròng mắt nàng như điện bắn thẳng đến người săn sóc dâu, trong thanh âm phảng phất xen lẫn vô tận băng sương, nàng lạnh giọng từng câu từng chữ tái diễn.”Ta nói, đem nước đến cho ta, ta muốn tắm rửa!”

Người săn sóc dâu ở dưới ánh mắt lành lạnh sắc mặt tái đi, không tự giác sợ hãi lui về phía sau một bước.

Vẫn là Tử Khâm kịp phản ứng trước, ánh mắt nàng nhìn Vân Khanh thật sâu, trong đáy mắt dần hiện ra thần sắc hiểu rõ, nàng sớm đã nhìn ra tình cảm của tiểu thư đối với Phong Tuyệt Trần, Phong công tử là nhân vật thần tiên như vậy, tiểu thư làm sao có thể không có hảo cảm đối với hắn, nhưng là lúc này phải lập gia đình mà chú rể cũng không phải hắn, chỉ sợ trong lòng tiểu thư hết sức khó chịu đi.

Tử Khâm nhanh chóng dùng cùi chỏ đụng đụng, Xuân Hoa bừng tỉnh hoàn hồn vội vàng xuất viện cho người vội vàng đưa nước lạnh tới, mà Tử Khâm lại là chậm rãi đến gần Vân Khanh, động tác dịu dàng vì nàng cởi ra từng tầng đồ cưới đỏ thẫm sắc bao vây lấy đường cong linh lung.

Đồ cưới như lửa, Phượng cùng Hoàng sống động dưới quang mang ngọn nến lóe ra sắc bén, cơ hồ đánh vào cặp mắt rối loạn của nàng.

Y phục cởi hết, nước lạnh cũng bị mang vào bên trong phòng, Vân Khanh nhắm mắt lại nằm ở trong thùng tắm, đêm khuya nước giếng lạnh thấu xương, chân vừa bước vào thùng tắm làn da căng lên, nàng phảng phất như chiếm được giải thoát, từng bước một bước vào trong thùng, ngồi trên khối mộc nhô ra trong thùng, nàng nhẹ nhàng thở dài, khóe môi kéo ra một vệt cười mờ tịch mịch.

“Rào rào…” Vung lên nước lạnh trong thùng tắm dội xuống đầu, lập tức trận trận hàn khí trải rộng toàn thân, nàng từ trong loại hành vi tự làm khổ này chiếm được thống khoái, không tiếng động khẽ động khóe môi.

“Tiểu thư, nước giếng lạnh buốt người coi chừng nhiễm phong hàn.” Tử Khâm ở phòng bên ngoài dặn dò.

Trong lòng Vân Khanh ấm áp, hung hăng lau mặt liền từ trong thùng tắm nhảy ra ngoài, nàng tùy ý đáp một tiếng, thầm nghĩ, tốt lắm, nhớ lại cũng nhớ lại xong rồi, chịu qua một lần tổn thương đối với những cái tình tình ái ái này cũng nên xem thấu triệt hiểu rõ, hiện nay làm ra tư thái như vậy là cho ai xem? Này chẳng phải là làm cho thân nhân đau cừu nhân mừng, hơn nữa bị bệnh chịu khổ cũng là chính mình.

Kiến thiết xong tâm lý, trong lòng nàng quả nhiên thư thái hơn rất nhiều, Vân Khanh cầm lấy khăn tắm vắt bên cạnh, đứng lên, cúi đầu nhìn lại da thịt vốn là trắng nõn như ngọc lúc này đông lạnh thậm chí có chút phát xanh, nàng sải bước nhảy ra thùng tắm, dùng khăn tắm tùy ý xoa xoa bọt nước trên người. Cầm lên quần áo bên cạnh mặc vào.

Lần nữa đẩy cửa phòng ra nàng đã khôi phục lại thành Vân Khanh bình tĩnh như núi nụ cười nhẹ nhàng. Vừa ra phòng, sóng nhiệt ngoài phòng liền từng đợt trào ra, Vân Khanh khẽ nhíu mày, “Mùa hè này rốt cuộc khi nào thì mới qua!”

Tử Khâm mím môi cười một tiếng, động tác nhanh nhẹn choàng bộ quần áo cho Vân Khanh, cười nói, “Khí trời như vậy tắm nước lạnh ra khỏi phòng dễ dàng dính phong hàn, tiểu thư nên cẩn thận một chút mới phải.”

Vân Khanh cười nhạt một tiếng chẳng nói đúng sai, một lần nữa ngồi ở trước bàn trang điểm, ngồi cũng không biết bao lâu, bị con sâu ngủ đã xua tan lần nữa tìm tới nàng, Vân Khanh nhắm mắt lại ngồi ở trên ghế mặc người loay hoay, chính mình mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng giữa một mảnh ồn ào bừng tỉnh, trong nháy mắt mở mắt ra, chứng kiến trong gương đồng mơ hồ mông lung phản xạ ra bóng người khiến nàng hơi sững sờ, chỉ thấy trong gương đồng một cô gái tuổi trẻ đoan trang đang ngồi, một thân đồ cưới màu đỏ cực kỳ bắt mắt, mặt mày nàng trắng nõn, trên đồ cưới đỏ như lửa cổ một con phượng cùng một con Hoàng tương giao, đồ cưới kia làm nổi bật lên gương mặt tái nhợt của nàng thế nhưng cũng nhiều vài phần đỏ ửng, trên mặt của nàng bị thêm một tầng phấn son nhàn nhạt, giống như phiến tuyết trắng trên Tuyết sơn dâng lên một vòng ánh sáng, đem vẻ mặt nàng vốn là có chút thanh lãnh cũng thêm vài phần vui mừng.

Toàn bộ tóc của nàng đều vấn lên đỉnh đầu, dùng mấy cây trâm vàng đẹp đẽ quý giá cố định, trên trâm cài rủ xuống tua cờ màu vàng kim tán lạc tại hai bên cổ thon dài, càng lộ vẻ ung dung hào phóng.

Phu nhân vì Vân Khanh sơ tóc thập toàn không biết là khi nào đến, thế nhưng cũng không có trách cứ Vân Khanh thất lễ, phu nhân kia nhìn qua bộ dạng hơn 40 tuổi, hai đầu lông mày hàm chứa hiền lành nhàn nhạt, thấy đôi mày Vân Khanh chuyển động lưu quang bắn ra bốn phía không khỏi cười khen, “Vân cô nương, ngươi ăn mặc một thân này thật sự là cực kỳ xinh đẹp, ta nói đệ nhất mỹ nhân kinh thành nên cô nương mới phải.”

Chu má má ở sau lưng Vân Khanh nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, vị này là Đoan thân vương vương phi, bạn thân của mẫu thân người khi còn sống.”

Trong lòng Vân Khanh rùng mình, dĩ nhiên là Đoan thân vương! Thân huynh đệ của Khánh Viễn Đế sớm đã ở thời điểm tranh ngôi vị hoàng đế bị Khánh Viễn Đế giết hết tám chín phần, còn dư lại một ít hoặc là vương gia không còn dùng được hoặc là chí thân. Đoan thân vương không phải là người khác, chính là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào của Khánh Viễn Đế. Có thể nói, các huynh đệ Khánh Viễn Đế còn để lại hiện nay, cũng chỉ có Đoan thân vương này tài cao thế lớn. Hắn và Khánh Viễn Đế là huynh đệ ruột thịt, thời điểm Khánh Viễn Đế đăng cơ năm đó hắn cũng giúp không ít việc, cho nên cho tới bây giờ vẫn là tương đối thân thiết.

Con ngươi khẽ chuyển một cái, mà Đoan thân vương vương phi này dĩ nhiên là bạn thân của mẫu thân sao? Chu má má cùng mẫu thân tình cảm tương đối thâm hậu, hơn nữa bà dùng là là hai chữ “Bạn thân”, bởi vậy có thể thấy được quan hệ của Đoan thân vương phi này cùng mẫu thân không phải tốt bình thường.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh đoan đoan chính chính thi một cái lễ cho Đoan thân vương phi, sắc mặt trịnh trọng phảng phất như là thân nhân trưởng bối của mình vậy, “Vương phi mạnh khỏe!”

Hốc mắt Đoan thân vương phi Ninh Tĩnh Nguyệt hơi đỏ lên, bà vỗ vỗ mu bàn tay Vân Khanh, vài lần nghẹn ngào, nói cái gì đều nói không nên lời, Vân Khanh thấy vậy càng có hảo cảm đối với bà, than nhẹ một tiếng lôi kéo Đoan thân vương phi ngồi trên chiếc ghế.

Thật lâu sau Đoan thân vương phi mới bình phục lại, hốc mắt bà vẫn hơi có chút đỏ lên, ánh mắt nhìn Vân Khanh cực kỳ nhu hòa, bà lôi kéo tay Vân Khanh, thở dài nói, “Lan nhi nếu là thấy một màn như vậy cũng nên an tâm.”

Lan nhi? Vân Khanh một hồi lâu mới phản ứng lại Lan nhi trong miệng bà là khuê danh mẫu thân. Bà cùng mẫu thân thế nhưng thân mật đến loại trình độ này sao?

“Vương phi…”

“Đừng gọi ta vương phi, gọi ta Ninh di đi, lúc trước ta cùng Lan nhi ước định qua, hài nhi nàng sinh hạ bất luận là nam hay nữ đều là đứa bé ngoan của ta, hôm nay thân con là công chúa, ta nhận thức con làm nghĩa nữ cũng có nhiều bất tiện, con nếu không ghét bỏ liền gọi ta một tiếng dì đi.”

“Dì!” Vân Khanh thoải mái hô một tiếng.

Đoan thân vương phi nghe tiếng nước mắt liền chảy xuống tại chỗ, bà dùng khăn lau lau con mắt một chút, khóe môi lại mang theo thỏa mãn cười, “Con xem ta, ngày đại hỉ… Hài tử, những năm gần đây con chịu ủy khuất, dì nhìn ở trong mắt nhưng năng lực không đủ a, một người đàn bà cũng không giúp được con cái gì, bất quá mắt nhìn con bây giờ phải lập gia đình, gả người là Phong Lam Cẩn, dì thật sự là yên tâm.”

Vân Khanh đầy ngập lời nói cũng muốn mở miệng hỏi, nếu Đoan thân vương phi đã là bạn tri kỉ của mẫu thân, về chuyện của mẫu thân bà hẳn biết rất nhiều đi? Nàng muốn biết, mẫu thân cùng ca ca rốt cuộc là chết như thế nào!

Đúng thời điểm nàng muốn hỏi cửa phòng lúc này tràn vào một phòng người lớn, lão phu nhân dẫn một phòng thím cùng Vân Vận vào phòng, nhìn thấy bộ dáng Vân Khanh lúc này, ngoại trừ Vân Vận, mấy người còn lại đều hai mắt tỏa sáng. Vân Vận lại cắn chặt môi dưới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh.

Lão phu nhân cùng Đoan thân vương phi hàn huyên trước, bà ta cười thấy răng không thấy mắt, vui tươi hớn hở, “Đa tạ Đoan thân vương phi đến làm thập toàn phu nhân của Khanh nhi, Khanh nhi dính phúc khí của vương phi, sau này tất nhiên gia đình sẽ tốt đẹp hạnh phúc khoái hoạt.”

Vốn cho là thỉnh không được Đoan Vương phi, không nghĩ tới bà ta xuống một cái thiệp nàng ta thế nhưng thật sự đến đây, trên mặt lão phu nhân đầy ánh sáng, cảm thấy cực kỳ có mặt mũi.

Đoan thân vương phi không có thất thố như lúc đối mặt với Vân Khanh, ánh mắt bà nhàn nhạt liếc nhìn lão phu nhân, trầm giọng nói, “Khanh nhi vốn là một hài tử có phúc khí, đâu cần dính phúc khí bản phi. Bất quá lúc này đây nếu không phải hôn sự của Khanh nhi, lão phu nhân ngươi có mời ta, ta cũng sẽ không đến Vân phủ này một lần, đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng.”

Lão phu nhân bị Đoan Vương phi ngay trước một phòng người như vậy chế nhạo, trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lại vì trở ngại thân phận không dám quát lớn Đoan Vương phi.

Trên mặt lão phu nhân không ánh sáng, nguyên bổn định tới hảo hảo gõ Vân Khanh, nhưng là nhìn Vân Khanh cùng Đoan Vương phi quen thân như vậy cũng biết chuyện tình ngày hôm nay làm không được, bởi vậy mềm giọng cùng Vân Khanh nói một chút lời quan tâm không đau không nhột liền dẫn một phòng lớn người rời đi.

Đoan Vương phi nhìn bóng lưng lão phu nhân thoáng cong, hừ lạnh một tiếng, “Lão thái bà này trước kia cũng không ít lần làm cho mẫu thân con tức giận.”

Mâu quang Vân Khanh tĩnh mịch, không nói một lời.

Trong phòng đưa tới vài thùng băng lớn giờ phút này thật cũng không cảm thấy nóng, Vân Khanh đang định hỏi thăm nhiều một chút chuyện của mẫu thân, lúc này Tử Khâm lại đầy mặt hưng phấn từ phòng ngoài chạy vào. Nàng luôn luôn chững chạc, ít có thời điểm sắc mặt vui mừng như vậy lộ ra ngoài, hiển nhiên là bị kích thích.

Vân Khanh than nhẹ một tiếng, biết rõ hôm nay là hỏi không ra vấn đề gì, bất đắc dĩ cười một tiếng đối với Đoan Vương phi, “Làm cho dì chê cười, nha đầu kia bình thường không như vậy.”

Mâu quang Đoan Vương phi nhu hòa, khoát tay nói, “Không ngại.”

Vân Khanh lúc này mới nhìn Tử Khâm chạy thở không ra hơi, bất đắc dĩ nói, “Vội vàng chạy tới như vậy làm chi?”

Gò má Tử Khâm phiếm hồng, đôi mắt giống như là bị chiếu vào một đạo ánh sáng, sáng kinh người, nàng bất chấp Đoan Vương phi còn trong phòng, thật hưng phấn hét lớn, “Tiểu thư, kiệu hoa đến đây a, hiện tại đã dừng ở cửa lớn đó.”

Vân Khanh nhíu mi, này có cái gì tốt để hưng phấn.

Tử Khâm cường điệu nói, “Là kiệu hoa a, kiệu hoa thật sự, tiểu thư người không có nhìn thấy a, kiệu hoa kia dĩ nhiên là dùng ngàn vạn đóa hoa bện thành, mỗi đóa hoa đều nở cực kỳ đẹp mắt, dọc theo đường đi không biết đưa tới bao nhiêu bươm bướm đủ mọi màu sắc ở phía trên, thật sự là cực kỳ xinh đẹp. Hiện ở trên đường cái quá mức náo nhiệt, nghe nói trên đường cái đi từ Vân phủ đến Phong phủ đều vây đầy người, bọn nha đầu nô tài trong phủ cũng đang thảo luận chuyện này đây.”

Giữa mâu quang Đoan Vương phi thoáng hiện lên vài phần cao hứng, bà biết rõ đứa bé Phong Lam Cẩn này, thiên tư thông minh tài hoa hơn người, khuyết điểm duy nhất đại khái chính là hai chân có bệnh tật, hơn nữa hắn làm người mặc dù luôn luôn ôn nhuận hữu lễ nhưng kì thực cũng lãnh đạm vô cùng, trừ phi là đối đãi người nhà cùng người hắn công nhận, nếu không tuyệt đối không dụng tâm tư với người khác. Hôm nay lại vì Vân Khanh chế tạo một cái kiệu hoa xa hoa phách lối như vậy, có thể thấy được đúng là thật sự để tâm đến Vân Khanh.

Tâm bà nguyên vốn có chút thấp thỏm liền an định xuống.

Hơi sững sờ, trong đầu Vân Khanh hiện ra hình tượng Phong Lam Cẩn ôn hòa như ngọc, quả thực không nghĩ ra cái người kia làm sao sẽ làm chuyện như vậy, đoán chừng là Hân Duyệt cổ động.

Đoan Vương phi lại khẽ mỉm cười, trong tươi cười nhiều vài phần vui mừng, bà bưng lên mũ phượng trên bàn trang điểm đeo lên cho Vân Khanh, trân châu tua cờ rậm rạp chằng chịt bao trùm xuống, trước mắt Vân Khanh lập tức lờ mờ.

Trước mắt ửng hồng, Đoan Vương phi đã trùm khăn voan đỏ cho Vân Khanh, tầm mắt Vân Khanh lập tức chỉ có thể nhìn đến ba tấc dưới chân.

“Khanh nhi, Phong Lam Cẩn làm người chính phái, là một người có thể phó thác chung thân, hiện nay nhìn hắn đối với con tốt như vậy, dì cũng yên tâm, con nhất định phải nắm chắc hạnh phúc này trong tay, vạn lần đừng như mẫu thân con… Không biết nhìn người!” Nói xong lời cuối cùng Đoan Vương phi hiển nhiên là có chút cắn răng nghiến lợi.

Vân Khanh tại dưới khăn voan khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

“Tiểu thư, tiểu thư…” Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng kêu to hưng phấn, Vân Khanh không khỏi khẽ mỉm cười, bọn nha đầu này ngày hôm nay thật sự là một người so với một người càng hưng phấn.

Chạy đến trong nhà, Xuân Hoa đỡ khung cửa liều mạng xoa ngực thở, có thể thấy được dọc theo đường đi nàng chạy cực nhanh cỡ nào trở về, nàng đầu đầy mồ hôi con mắt lại cùng Tử Khâm vừa rồi giống nhau lóe sáng kinh người, hai gò má nàng phiếm hồng hô lớn, “Cô gia tới đón dâu!”