Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 2 - Chương 20: Ngũ di nương chết




Edit: Trảm Phong

Nếu đã quyết định muốn hành động, Vân Khanh sẽ đem mọi công tác đều chuẩn bị tốt, làm được trước sau phòng hậu hoạn. Lại nói tới nếu là tìm người hỗ trợ kỳ thật chọn lựa đầu tiên nên là Phong Tuyệt Trần, hắn dù sao cũng là người trên giang hồ, tìm hắn hỗ trợ tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút, nhưng là Vân Khanh theo bản năng liền đem Phong Tuyệt Trần là người thứ nhất loại trừ khỏi đầu óc. Chuyện nàng cần phải làm cũng rất đơn giản, chính là một chút thuốc giả chết. Nếu Ngũ di nương đã không bỏ qua cho Thập di nương vậy khẳng định sẽ nghĩ chút ít biện pháp tới giết hại nàng, Ngũ di nương hiện tại có thể nói là được ăn cả ngã về không, nếu như Thập di nương xảy ra chuyện gì, mọi người sẽ hoài nghi nàng đầu tiên.

Cho nên mặc kệ nàng làm như thế nào, tội cũng sẽ tính trên đầu nàng, bởi vậy Vân Khanh quyết định thông qua quan hệ với Phong Hân Duyệt tìm tới Phong Lam Cẩn. Nếu như Vân Khanh biết rõ Phong Lam Cẩn cùng Phong Tuyệt Trần là một người phỏng chừng sẽ khóc ròng.

Vân Khanh suy đoán Ngũ di nương có thể sẽ không che giấu mục đích của nàng, nàng ta ôm tâm tư cùng Thập di nương đồng quy vu tận.Vân Khanh suy nghĩ hồi lâu, nàng lúc này đây giúp đỡ Thập di nương đã làm cho người hoài nghi, cho nên nàng nhất định là không thể động thủ rõ rệt, chỉ có thể tìm người hỗ trợ. Ý niệm đầu tiên chính là tìm Phong Hân Duyệt, nhưng là Phong Hân Duyệt có thân phận lại không có năng lực, Hà Tất Thắng cũng không phải người không thể chọn, chỉ là nàng cùng Hà Tất Thắng giao tình không sâu, Đại ca… Nàng không muốn liên lụy! Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là một người.

Lúc Phong Lam Cẩn nghe được lý do Phong Hân Duyệt tìm đến hắn vẻ mặt ôn nhu mang theo một tia ảo não, vẻ mặt phức tạp kia làm cho Phong Hân Duyệt xem không hiểu. Bất quá sau khi Phong Hân Duyệt lấy được ca ca khẳng định trả lời thuyết phục liền sôi nổi cùng Phong Vô Ưu cùng đi đào viên hái đào, lần trước nàng đem đào đưa đi cho Khanh tỷ tỷ, Khanh tỷ tỷ cho người truyền lời nói ăn thật ngon đấy!

Phong Lam Cẩn dựa người ở trên xe lăn, khẽ cười khổ, hắn thông minh như vậy làm sao có thể không biết được mục đích Vân Khanh tìm hắn, làm Phong Lam Cẩn hắn thật là cao hứng, nhưng làm Phong Tuyệt Trần hắn rất không cao hứng… Tương đối mất hứng! Vân Khanh thà rằng bỏ gần cầu xa, thà rằng xin giúp đỡ từ một vị hôn phu chưa từng gặp qua mấy lần cũng không muốn cầu xin hắn, có thể thấy được là thật muốn cùng hắn đoạn tuyệt sạch sẽ.

“Mặc Huyền… Nàng thật đúng là nói được là làm được a.”

Một thân hắc y Mặc Huyền mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau xe lăn Phong Lam Cẩn, trong thanh âm không có một tia gợn sóng, “Đáng đời!”

Phong Lam Cẩn cười khổ càng sâu, hắn nhẹ nhẹ tựa lưng vào ghế ngồi, siết chặt tay vịn, “Ta biết rõ ngươi có ý gì, vừa mới bắt đầu không nói cho nàng biết là vì muốn cho nàng một kinh hỉ, hiện tại… Vừa nhìn thấy nàng ta cũng không biết làm thế nào mở miệng, nếu như hiện tại nói cho nàng biết, theo tính tình của nàng chỉ sợ sẽ thoái hôn không chừng, ta… Không dám đánh cuộc!”

Đáy mắt Mặc Huyền không có gợn sóng thoáng hiện lên một tia ba động, nhẹ nhàng “Ừ!” Một tiếng liền không nói gì thêm, cả người lạnh như là một khối băng.

Phong Lam Cẩn nhắm mắt lại phun ra một khẩu trọc khí, lần nữa khi mở mắt ra đã là thừa tướng đại nhân mỉm cười ôn nhuận, hắn cười nhạt nói, “Nàng hẹn ta tại Thập Dặm đình ở vùng ngoại ô gặp mặt, hiện tại hẳn phải ở đó chờ, chúng ta cũng động thân thôi.”

Mặc Huyền không nói được lời nào, trên mặt góc cạnh rõ ràng không có một tia tình cảm, thân thể hơi động một chút liền đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn hướng phương hướng đình nhỏ đi đến. Động tác của hắn rất tùy ý, một chút cũng không có đem Phong Lam Cẩn với thể trọng một nam tử trưởng thành nhìn ở trong mắt, nhẹ nhàng phảng phất như lay động một sợi lông vũ, bất quá động tác của hắn lại cực nhanh, trên đường hành tẩu chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh màu đen như mực.

Đương thời điểm Phong Lam Cẩn đến Thập dặm đình Vân Khanh đã ở trong đình chờ hồi lâu, nàng lẳng lặng ngồi ở trên mặt ghế đá trong đình, đứng phía sau là một tiểu nha đầu mặc xiêm y màu nhạt, Phong Lam Cẩn nhận ra nha đầu này, tên gọi Tử Khâm, là thiếp thân nha đầu của nàng. Trong tay nàng nâng một cái ấm tử sa đang pha trà, động tác ưu nhã cơ hồ đẹp như tranh. Phía sau là cánh đồng tiểu mạch màu vàng kim nhìn không thấy bờ, tiểu mạch đã mau đã tới thời điểm thu hoạch, gió thổi qua sóng lúa cuồn cuộn, làm cho người nhìn liền cảm thấy vui sướng mùa thu hoạch.

Phong Lam Cẩn ra hiệu cước bộ Mặc Huyền chậm lại, lúc đến gần đình vài chục bước, Vân Khanh phát hiện bọn họ, Phong Lam Cẩn phát hiện Vân Khanh nhạy cảm khác hẳn với thường nhân, theo như lẽ thường mà nói dùng võ công của Mặc Huyền cùng với bọn họ tận lực chậm dần cước bộ cùng hô hấp, Vân Khanh căn bản cũng không có khả năng phát hiện bọn họ, nhưng là nàng cũng phát hiện trước, tinh mâu Phong Lam Cẩn chợt lóe, liền thấy Vân Khanh đứng người lên làm một cái thủ thế “Thỉnh”, muốn mời hắn nhập tọa.

Khẽ mỉm cười, Mặc Huyền đã nhận được hắn chỉ thị, tay vừa động xe lăn bay vọt lên nhảy tới mấy tầng bậc thang trong đình, ngồi ở đối diện Vân Khanh, Vân Khanh sắc mặt bình tĩnh như mặt hồ ngày xuân, bình tĩnh không nổi lên một tia rung động, một tia kinh dị trên vẻ mặt cũng không có. Nàng khẽ mỉm cười, đem một ly trà vừa pha tốt đẩy tới trước mặt Phong Lam Cẩn. “Đơn giản pha trà nước, nếm thử hương vị.”

Trong mắt Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một nụ cười, hắn nể tình nhẹ nhẹ nhấp một ngụm, mặt mày đều giãn ra, “Trà nghệ như vậy nếu nói là đơn giản, xa hơn triều đại này còn tìm không ra vài người chính thức hiểu trà nghệ.”

“Thừa tướng đại nhân khen trật rồi.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Trà này lá bất quá là lá trà nhị đẳng, nước pha trà cũng không phải là nước suối thượng hạng, ở đâu mà thượng hạng, tướng gia cảm giác còn có thể vào miệng chính là cho Vân Khanh mặt mũi.”

Thừa tướng đại nhân? Phong Lam Cẩn nhịn không được cười lên, hắn như thế nào lại cảm giác như đang vào triều đây!

Nhìn lại hai người bọn họ gặp mặt, giữa lạnh nhạt kẹp lấy một tia lạnh lùng, trên mặt Vân Khanh mặc dù liên tục mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia không có rót vào trong ánh mắt.

“Khanh nhi có thể đừng gọi ta thừa tướng đại nhân hay không? Trực tiếp gọi ta Phong Lam Cẩn là được!” Phong Lam Cẩn cười khổ nói, “Ta cũng không muốn hạ triều rồi còn căng thẳng thần kinh.”

Vân Khanh hơi nhíu mày, do dự gọi một tiếng, “Phong… Lam cẩn…” Không biết vì sao, Vân Khanh vẫn cảm thấy gọi thừa tướng đại nhân thuận miệng hơn, nàng luôn cảm giác mình như người từ trong địa ngục hắc ám bò ra gọi tên Phong Lam Cẩn như vậy, với hắn là một loại… Khinh nhờn?

Con ngươi Phong Lam Cẩn trong nháy mắt đột nhiên ám sâu, nghe Vân Khanh hô tên của hắn hắn thậm chí có loại cảm giác khẽ mê muội, thanh âm của nàng trầm nhẹ triền miên, ba chữ vô cùng đơn giản từ trong miệng của nàng phun ra dĩ nhiên là uyển chuyển triền miên khác thường, tâm của hắn lúc này liền nhu nhuyễn.

Nâng chung trà lên dùng trà khí mờ mịt che kín rung động trong mắt, Phong Lam Cẩn nhẹ nhẹ nhấp một miếng nước trà ngăn chặn không để cho mình thất thố.

“Hân Duyệt nói cho ta biết nàng có việc muốn nhờ ta?” Phong Lam Cẩn để cốc trà xuống, trong giây lát lại khôi phục hình tượng ôn nhuận như ngọc, cười nhạt nói.

“Đúng vậy!” Hai tay nàng đặt trên đầu gối, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, nàng thật sự là gọi không ra tên Phong Lam Cẩn, chỉ có thể hàm hồ nói ra, “Ngài thân ở địa vị cao kiến thức rộng, chẳng biết có thể có được loại thuốc khiến người ta chết giả không?”

Ngón tay Phong Lam Cẩn vô ý thức khẽ chọc mặt bàn, nghe vậy khẽ mỉm cười, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt Vân Khanh, nhưng không có hỏi nàng vì nguyên nhân gì, hắn cười nhạt một tiếng, “Tự nhiên là nghe qua, nếu như nàng cần, ta bảo Mặc Huyền tìm đến cho nàng.”

Mặc Huyền?

“Ta!” Mặc Huyền nhìn ra Vân Khanh nghi hoặc, vẫn lời ít mà ý nhiều như cũ, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng không có một tia tình cảm, hai tay hắn ôm ngực, toàn thân không thể đè nén thả ra sát khí lạnh như băng, từng tia lãnh ý kia ở giữa mùa hè cũng làm người cảm thấy lạnh. Vân Khanh buồn cười phát hiện Tử Khâm vốn là đứng ở ven đình, nghe được lời Mặc Huyền nói xong khẽ lui về sau một bước, làm cho chính mình đặt mình trong dương quang nóng bỏng.

Vân Khanh không chút nghi ngờ, Mặc Huyền này là sát thủ. Không khỏi nghĩ đến tiểu bạch thỏ Thanh Loan, cái nha đầu kia nhìn qua vẻ mặt vô hại ngượng ngùng nhăn nhó, nhưng là một khi ra tay sẽ phát ra sát khí lăng liệt, làm cho người không thể bỏ qua! Điểm này cùng Mặc Huyền ngược lại có hiệu quả như nhau, chỉ là hai người bọn họ biểu hiện bất đồng thôi!

Nghĩ đến Thanh Loan liền không khỏi không nghĩ đến Phong Tuyệt Trần, vui vẻ nơi đáy mắt Vân Khanh chậm rãi bớt phóng túng.

Nàng nhìn Phong Lam Cẩn, chân thành nói, “Đa tạ ngài.”

Trong mâu quang Phong Lam Cẩn có ánh sáng xẹt qua, hắn khẽ mỉm cười, “Không lâu sau chính là người một nhà, người một nhà cần gì nói lời khách khí, ta giúp nàng một chút cũng là phải.”

Vân Khanh cả kinh, dưới kinh ngạc nàng khẽ nhếch miệng, nàng nghe lời Phong Lam Cẩn nói vừa rồi, như thế nào đều cảm giác… Phong Lam Cẩn đang đùa giỡn nàng?! Nàng lại ngẩng đầu liếc nhanh nhìn Phong Lam Cẩn, chỉ thấy hắn một thân tử y mặt mày điềm tĩnh, khóe môi thoáng ánh lên nụ cười mềm mại, cùng ánh mắt của nàng đụng phải nhau hắn cười nhạt một tiếng, bình bình thản thản ấm áp như xuân.

Vân Khanh lập tức đem ý tưởng trong đầu vừa rồi vứt bỏ, nàng vừa rồi sao có thể có cái loại cảm giác này. Thật sự là choáng váng.

Cáo biệt Phong Lam Cẩn trở lại Vân phủ vừa lúc giữa trưa, lúc xế chiều cùng ngày Mặc Huyền liền mặt lạnh đem viên thuốc Vân Khanh muốn đưa tới, Vân Khanh cẩn thận cất kỹ cùng Mặc Huyền nói cám ơn, Mặc Huyền lại không lên tiếng lách mình rời đi. Vân Khanh không khỏi bật cười, người bên cạnh Phong Lam Cẩn giống như đều rất có tính tình a.

Không có ngoài dự liệu của nàng, buổi tối hôm đó Ngũ di nương liền bắt đầu hành động, Ngũ di nương quả thật là có ý tưởng đập nồi dìm thuyền đồng quy vu tận đi, nàng dùng tất cả mọi thứ đáng giá của mình tìm người đi tiệm thuốc mua thạch tín trở lại, để cho thiếp thân nha đầu của nàng đánh lạc hướng bà tử cùng đầu bếp trong phòng bếp, chính mình dè dặt chạy đến trong phòng bếp hạ độc trong cơm canh Thập di nương, sau đó liền chạy ra ngoài thật nhanh.

Buổi tối hôm đó cũng là một đêm cuối cùng Vân Lam lưu lại trong phủ, Ngũ di nương lại để cho nàng ra khỏi phủ trước, có thể thấy được không nghĩ liên lụy đến nàng. Chiều hôm đó, Thập di nương tìm đến Vân Khanh một lần cuối cùng.

“Đại tiểu thư, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau nếu có chỗ dùng đến Lý Ngọc Hoàn ta, nhất định dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.” Nàng vội vàng đến lại vội vàng đi, cũng bất quá là một khắc đồng hồ thôi.

Vân Khanh hôm đó không có ra khỏi phòng, đến thời điểm hoàng hôn quả nhiên nghe thấy ngoài viện tử truyền đến tiếng ồn ào kịch liệt, Vân Khanh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, như vậy, chính là thành công một nửa.

Ngoài viện tử, Xuân Hoa vội vội vàng vàng đã chạy tới, chuyện tình Vân Khanh cùng Thập di nương mưu đồ bí mật chỉ có Tử Khâm biết rõ, Xuân Hoa vẫn chẳng hay biết gì, thứ nhất là bởi vì Vân Khanh tạm thời không thể hoàn toàn tin tưởng, thứ hai là nhiều người biết rõ là hơn một chút gió hiểm, sự tình quan hệ tính mạng Thập di nương cùng hài nhi trong bụng nàng, Vân Khanh cũng không dám mạo hiểm.

Biết rõ đại tiểu thư cùng Thập di nương quan hệ luôn luôn tốt hơn, sắc mặt Xuân Hoa lúc này lại càng trắng bệch, cước bộ nàng lảo đảo, thời điểm chạy đến trước cửa thậm chí đụng phải cửa phòng, nàng hô to, “Đại tiểu thư… Đại tiểu thư không xong. Thập di nương, Thập di nương nàng… Đi rồi!”

Sắc mặt Vân Khanh hơi tái, cước bộ nàng nhẹ nhàng lui về sau một bước, một hồi lâu sau khẽ nhắm mắt lại.

Đổi lại một thân xiêm y trắng thuần, coi như là vì nàng lúc này đây lương tâm phát tác đi, Vân Khanh tự giễu nghĩ tới. Đỡ cánh tay Tử Khâm, Vân Khanh kéo lên nụ cười, “Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.”

“Đại tiểu thư…” Chu má má có chút không yên lòng.

“Má, ngươi lưu ở trong phòng đi, ta mang theo Xuân Hoa cùng Tử Khâm là được, chuyện tình trong nhà này người quan tâm nhiều chút.”

Đầu mày Chu má má cau lại khẽ gật đầu.

Ra khỏi viện tử đến chỗ Thập di nương, dọc theo đường đi đụng phải người làm nguyên một đám sắc mặt khẩn trương, vẻ mặt sợ hãi, Vân Khanh làm như không thấy, mắt nhìn thẳng chậm rãi đi tới chỗ Thập di nương.

Từ thật xa liền nghe thấy tiếng khóc rung trời trong nhà, giờ khắc này dù cho Vân Khanh biết rõ Thập di nương là giả chết, cũng không thoát khỏi tâm thần khẽ run. Nàng đứng ở cửa viện nhìn qua bóng người lờ mờ trong phòng, hít một hơi thật sâu, trên mặt đổi lại là bi thương nhàn nhạt vội vàng đi vào.

Vừa vào nhà thì có người làm thấy nàng, Hồng Trần thấy sắc mặt Vân Khanh hơi tái, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, nàng đỡ cánh tay Vân Khanh, chỉ ngạnh thanh nói câu “Đại tiểu thư” cũng nói không ra lời nữa. Thấy vậy, Vân Khanh tính vỗ vỗ tay của nàng an ủi, sau đó đi tới bên giường.

Trong phòng đầy người, lúc này đây cùng lần trước giống nhau, kinh động tất cả mọi người trong phủ, lão phu nhân tức mấy lần suýt nữa hôn mê, quải trượng run run rẩy rẩy kia chỉ vào Ngũ di nương quật cường quỳ trong phòng, tức đến da mặt tím bầm, nhưng lại một chữ đều nói không nên lời.

Chậm rãi đi đến bên giường, Vân Khanh nhìn thấy Cửu di nương ngồi ở bên giường thấp giọng khóc thảm, ánh mắt hai người chạm vào nhau đều là chợt lóe, Vân Khanh lập tức hiểu Thập di nương đã đem tất cả kế hoạch đều nói cho Cửu di nương, trong lòng thở dài khe khẽ, như vậy cũng tốt, mọi sự có thể thêm nhiều người trợ giúp. Thập di nương trên giường một thân quần áo màu trắng đơn giản lẳng lặng nằm ở trên giường, vết thương tím xanh trên cổ nàng còn chưa có khỏi hẳn, hôm nay đôi môi lại càng tím bầm, bộ dáng hiển nhiên là trúng kịch độc. Sắc mặt nàng an tường, nhìn qua phảng phất không có chịu bao nhiêu khổ sở, không có kịch liệt giãy giụa.

“Muội muội ta đến tột cùng là như thế nào mà đi, kính xin lão đại phu cho câu trả lời minh xác thuyết phục.”

Ánh mắt Cửu di nương gắt gao nhìn Ngũ di nương quỳ trên mặt đất, ánh mắt kia hận không thể ăn thịt uống máu của nàng. Mặc dù trong lòng nàng biết rõ Thập di nương là giả chết, nhưng Ngũ di nương muốn hại muội muội của nàng là sự thật, muội muội nàng đơn thuần thiện lương, cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua muốn hại ai, lúc này đây nếu như không phải là bị Vân Lam dồn đến chỗ chết, nàng cũng sẽ không phản kích.

“Lão già cổ hủ này xem môi sắc Thập di nương tím bầm, đôi mắt tan rã bộ dáng là trúng kịch độc.” Lão đại phu kính cẩn trả lời, trên mặt hắn mơ hồ có vài phần mồ hôi lạnh, tóc hoa râm hai bên thái dương cũng mơ hồ có một chút nước khẽ tỏa sáng. Hắn đã sớm biết chuyện tình trong đại viện không thể nhúng tay lại vẫn là vì thu vào khả quan mà không có thủ vững nguyên tắc của mình, hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy cũng đã chịu không được làm hắn lui bước. Lông mày hắn ngưng lại, thở dài nói, “Thập di nương là trúng độc thạch tín!”

Thạch tín?! Sắc mặt tất cả mọi người trong phòng đều tái đi, không tự giác lui về phía sau một bước. Dĩ nhiên là dính thạch tín chết ngay lập tức! Cả đám chờ nhìn thân ảnh Ngũ di nương quỳ, trong mắt lúc này liền xuất hiện một tia sợ hãi cùng khinh bỉ chán ghét.

“Hạ thị! Ngươi giải thích thế nào?!” Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Ngũ di nương quỳ thành một đoàn, trong lòng hận không thể đem nàng xé xác, kim tôn bà chờ đợi bao lâu, tất cả đều hủy trên người cái đồ tiện nhân này.”Chuyện tình ngươi mưu hại Thập di nương lão bà ta cũng không có so đo với ngươi, bất quá là tước đoạt thân phận thiếp thị của ngươi, tha ngươi như thế, ngươi không biết cảm ơn thì thôi lại vẫn dám ghi hận trong lòng đi mưu sát Thập di nương. Thập di nương làm hại thân phận ngươi rơi xuống, mẹ con chia lìa, sự kiện kia ta cùng lão gia cũng có trách nhiệm, ngươi kế tiếp có phải nên hạ thủ lão bà ta hay không?”

Vân Thường mặt lạnh, không nói một lời.

Ngũ di nương bị hai người bà tử đè xuống đất, hừ lạnh nói, “Nếu quả như thật có cơ hội ta đã sớm nghĩ làm thịt ngươi lão bà tử đáng chết này, ngươi sớm đã đáng chết, các ngươi nguyên một đám có một ai cao thượng à? Đừng cho là ta không biết lúc trước Bạch U Lan là chết như thế nào, ngươi dám nói không có ngươi trợ giúp? Nếu không phải ngươi cùng đại phu nhân sớm tiếp ứng thỏa đáng, ngươi ám hứa với đại phu nhân một khi gả đến chính là đương gia chủ mẫu, nàng dám đem Bạch U Lan lừa gạt đến trên yến hội Lưu gia?”

Vân Khanh tâm thần chấn động, trong con ngươi gợn sóng lưu động, nàng thế nhưng không biết còn có ẩn tình cùng tin tức như vậy, nhìn sắc mặt lão phu nhân trắng bệch cùng ánh mắt tránh né, lòng Vân Khanh mạnh mẽ trầm xuống – – Ngũ di nương nói dĩ nhiên là sự thật!

Ánh mắt đụng vào trên người Vân Thường, đã thấy hắn khuôn mặt giống như là bị băng phong, không có nửa điểm tình cảm cùng khiếp sợ, một đôi mắt hơi dữ tợn cùng sát ý nhìn Ngũ di nương. Hắn hiển nhiên là biết rõ chuyện này, chỉ là lúc này bị Ngũ di nương vạch trần sự thật mà phẫn hận tức giận mà thôi! Con ngươi Vân Khanh thay đổi mấy lần, rốt cục lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng nhếch khóe môi, nụ cười kia nếu có người nhìn kỹ, tất nhiên sẽ phát hiện tựa như Tu La trong Địa ngục, chỉ là giờ phút này ánh mắt của mọi người đều ở trên người Ngũ di nương, không rảnh lo cái khác!

“Còn ngươi nữa – -” Ngũ di nương chỉ vào Vân Thường, tất cả ái mộ trong mắt ngày xưa đều hóa thành hận khắc cốt, nàng điên cuồng rống giận, hai người bà tử sau lưng cơ hồ đè nén không được nàng, nàng khàn giọng kiệt lực hô to, “Vân Thường! Tất cả bi kịch đều là vì ngươi mà ra, ngươi sớm đáng chết! Năm đó ngươi đem ta từ trong thanh lâu chuộc ra nói với ta thế nào, hử? Ngươi cùng ta nói về sau đều nghe theo chủ ý của ta để cho ta áo cơm không lo, để cho ta với ngươi cùng hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu không phải vì ngươi động tâm, ta làm sao sẽ liều lĩnh vứt bỏ hết thảy tất cả đến Vân phủ làm một tiểu thiếp. Nếu không phải như thế, ta hôm nay cho dù là ở trong thanh lâu cô độc chết già cũng sẽ không oán hận trách cứ ai, là ngươi cho ta hi vọng, nhưng lại để cho ta nếm được hi vọng sau đó là tuyệt vọng! Vân Thường, người ta hận nhất chính là ngươi!”

Sắc mặt Vân Thường trắng bệch, rốt cục vẫn phải nhìn Ngũ di nương, “Đúng vậy, là ta thực xin lỗi ngươi, không có làm được cam kết đối với ngươi.”

“Ha ha ha ha…” Đồng tử Ngũ di nương hồng như máu, giống như điên, “Ngươi nói một câu thực xin lỗi mà phá hủy cả đời ta, ta nguyên bản có thể chịu được, không có ngươi yêu cũng không phải là không thể sống được, ta có Lam nhi là đủ rồi, nhưng là ngươi thậm chí ngay cả Lam nhi cũng không lưu cho ta, ngươi đem nó đuổi ra khỏi phủ, trục xuất gia phả, nó là một tiểu cô nương vừa qua mười hai tuổi, ở bên ngoài phủ nên sinh tồn thế nào? Ngươi có cân nhắc qua những thứ này, ngươi có thể vì mẹ con chúng ta cân nhắc hơn nửa phân?”

“Vân Thường, ngươi chính là đáng đời, ngươi cũng là bởi vì không quả quyết cho nên nhất định mất đi Bạch U Lan, cho dù hôm nay Bạch U Lan không chết chỉ sợ cũng sớm đã chết tâm đối với ngươi, một khỏa thật lòng giao tại trên người của ngươi, ta đều thay Bạch U Lan tiếc hận. Còn có, đáng đời ngươi vô hậu, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, Vân Thường, ta cho dù chết cũng sẽ trừng to mắt nhìn ngươi, ta chờ ngươi xuống địa ngục, ta muốn nhìn ngươi có mặt mũi nào đi đối mặt Bạch U Lan cùng ái tử của ngươi trong Địa ngục! Ha ha ha ha… Ta chờ! Các ngươi đều là ma quỷ, các ngươi đều đáng chết! Đều đáng chết!”

Nàng điên cuồng cười lớn, cười đến Vân Thường không đành lòng nhắm mắt lại, cười đến lão phu nhân tức giận phẫn hận.

“Ngươi hôm nay hại người còn chỉ trích chúng ta, ta xem ngươi thật sự là muốn chết!”

“Một khắc kia ta hạ độc đã không có ý định còn sống xuất phủ, tùy ngươi xử trí là được, cùng lắm thì cũng là một cái chữ chết!” Mâu quang Ngũ di nương điên cuồng càng thêm nồng nặc, nàng ha ha chỉ vào lão phu nhân cười nói, “Ngươi đừng nói cho ta trên tay ngươi không có dính máu, ngươi từ tiểu thiếp một người bò đến vị trí đương gia chủ mẫu, thủ đoạn trong đó chẳng lẽ muốn để cho ta nói ra? Ngươi đã hại bao nhiêu con nối dòng của Lão thái gia? Nguyên một đám chỉ là không có bị vạch trần thôi, ở chỗ này làm thánh nhân làm bộ làm tịch! Ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế, ta nguyền rủa Vân gia trong vòng ba năm tất sẽ sa đọa, ta nguyền rủa người Vân gia các ngươi nguyên một đám tất cả đều chết không có chỗ chôn!”

“Bắt nàng câm miệng cho ta, không cho nàng nói nữa!” Lão phu nhân giận dữ đối với bà tử đè lại thân thể Ngũ di nương lớn tiếng gào, “Nhanh lên động thủ cho ta!” Nghe Ngũ di nương nguyền rủa từng tiếng, bà phát hiện lòng của bà… Luống cuống!

Tại thời điểm vải rách trong tay bà tử còn nhét vào trong miệng nàng, nàng đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, hai mắt trợn tròn khóe miệng phun ra máu tươi đỏ thẫm… Mọi người kinh hãi cuống quít lui về phía sau. Thân thể Ngũ di nương co quắp vài cái, liền gắt gao trợn to hai mắt té trên mặt đất.

Khuôn mặt quỷ dị mang theo cười lạnh cùng con mắt âm ngoan như là nguyền rủa của nàng khắc ở trong lòng lão phu nhân không cách nào phai mờ, lão phu nhân hét lớn một tiếng, “Đem ánh mắt của nàng khép lại!”

Một bà tử run run rẩy rẩy đến gần Ngũ di nương, hai tay che ở trên mí mắt nàng, lại như thế nào cũng không cách nào đắp lên ánh mắt của nàng. Thanh âm bà ta run rẩy nhìn lão phu nhân, “Lão… Lão phu nhân… Không khép được…”

Trong lòng mọi người đều xuất hiện một từ, chết không nhắm mắt!

Lão phu nhân rốt cục không chịu nổi sự đả kích này, con mắt đảo một vòng ngất luôn.

Mọi người trong phòng lại một hồi binh hoảng mã loạn, có người sớm cũng không dám nhìn Ngũ di nương, thừa dịp lão phu nhân hôn mê, mỗi người đều mượn cơ hội chiếu cố lão phu nhân từ trong phòng lui ra ngoài.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại ba người Vân Khanh, Cửu di nương cùng Vân Thường… Còn có Ngũ di nương chết không nhắm mắt! Vân Khanh ngẩng đầu nhìn Vân Thường, trong đáy mắt dũng động đen sẫm gợn sóng, thanh âm nàng khàn khàn, “Vừa rồi Ngũ di nương nói đều là thật?”

Hô hấp Vân Thường cứng lại, “Đừng nghe nàng ta nói lung tung, mẫu thân ngươi chết chỉ là ngoài ý muốn, cùng đại phu nhân và tổ mẫu ngươi không có một chút quan hệ!”

“Vậy người lúc trước vì sao phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết chết Lãnh thị?”

“Những chuyện này không phải là chuyện ngươi quan tâm, về sau cũng không cho nhúng tay!”

Vân Khanh cười lạnh, “Người đến tột cùng là đang lừa gạt ta hay là đang lừa gạt chính người? Ta chỉ hỏi người một câu, người thật sự yêu nương ta sao? Vì sao ta hoàn toàn không cảm giác được đây, phụ thân, ta lần cuối cùng gọi người một tiếng phụ thân, người mắng ta bất hiếu cũng được, ngỗ nghịch cũng tốt, cho dù người muốn đem ta trục xuất gia phả đuổi ra Vân phủ ta cũng phải nói, kể từ hôm nay, Vân Khanh sẽ không còn coi người là phụ thân! Tâm tư của người quá thâm trầm, ta xem không hiểu, hôm nay cũng không muốn xem hiểu, chỉ mong người… Không phụ lương tâm của mình! Còn có…” Ánh mắt nàng như điện gắt gao nhìn Vân Thường, “Mẫu thân cùng ca ca chết ta nhất định sẽ tra ra manh mối, chỉ cần là người cùng chuyện này có quan hệ một kẻ ta đều sẽ không bỏ qua! Bất luận kẻ nào!” Nàng trầm giọng cường điệu một lần, “Bất luận kẻ nào!”

“Ngươi – – ”

“Ta cáo lui trước!” Vân Khanh không có nhìn lại Vân Thường sắc mặt phức tạp, lạnh lùng nói một câu liền ra khỏi phòng.

“Lão gia…” Cửu di nương thấy sắc mặt Vân Thường mệt mỏi, nhưng lại không mở miệng không được, “Muội muội bất quá là một thị thiếp, gần đây nàng liên tục cùng tỳ thiếp nói nàng nhớ nhà, tỳ thiếp hi vọng lão gia có lòng từ bi để cho tỳ thiếp đưa muội muội về với ông bà trấn an chôn cất.”

Vân Thường khẽ cười khổ, liếc nhanh nhìn Thập di nương trên giường, thẳng thắn nói, “Ngươi mang nàng đi thôi, về sau không cần để cho nàng xuất hiện ở trước mặt ta, mai danh ẩn tích sống thật tốt, người nhà Trương Như Sơ sẽ không tiếp nhận nàng, ta sẽ cho nàng một khoản tiền để cho nàng nửa đời sau không lo, về phần cốt nhục trong bụng nàng… Tùy nàng xử trí đi.”

Cửu di nương kinh hãi sắc mặt đã trắng bệch, thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, đã thấy Vân Thường xoay người ra cửa. Nàng quỳ trên mặt đất cả buổi, chỉ biết rõ cuối cùng Hồng Trần từ ngoài cửa đi đến nâng đỡ nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại. Không khỏi nghĩ mà sợ, thì ra là lão gia… Cái gì cũng biết!

Thật đáng sợ…

Ra khỏi viện tử, Vân gia Đại tổng quản đi theo phía sau Vân Thường, Vân Thường mệt mỏi nhướng trán, “Ngươi đi đem nha đầu trong phòng ngày hôm nay tìm lý do xử lý, còn có lão đại phu kia… Đi phòng thu chi nhận một chút bạc trấn an người nhà của bọn họ…”

Đại tổng quản tâm thần rùng mình, cúi đầu ứng một câu, “Vâng! Lão gia!”