Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 53: Chuyện ra có nguyên nhân




Edit: Trảm Phong

“Chủ tử…” Một tiểu cô nương mặt tròn lã chã chực khóc nhìn Phong Tuyệt Trần, ánh mắt của nàng thông thấu sáng ngời, gò má cùng ánh mắt lại hồng hồng, giống như lập tức sẽ phải khóc ra thành tiếng, tiểu bạch thỏ này thoạt nhìn bất quá mười lăm mười sáu tuổi nhưng lại là một trong tứ đại hộ pháp của Phong Tuyệt Trần Thanh Loan.

“Thanh Loan, lui ra.” Thanh Yểm muốn xin tha cho muội muội hắn, trên mặt vốn cợt nhả một mảnh nghiêm túc, “Ta không có làm xong nhiệm vụ chủ tử an bài, là ta thất trách, trừng phạt cũng là nên, khóc sướt mướt như ngươi vậy còn là muội muội ta sao?”

Con mắt Thanh Loan đỏ hơn, nàng thút tha thút thít nói, “Nhưng là Hình đường chỗ đó…”

Vào Hình đường cho dù có thể trở ra tất nhiên cũng muốn cắt một lớp da, hình pháp chỗ đó quả thực được xưng tụng kinh khủng, ngày thường chỉ có người phản bội mới bị đưa đến a.

“Thanh Loan.” Thanh âm Phong Tuyệt Trần nhàn nhạt không có một tia gợn sóng, cẩn thận nghe vào lại có một tia vô tình cùng lạnh như băng giấu ở bên trong, Thanh Loan nghe tiếng sững sờ ngừng khóc, liền nghe Phong Tuyệt Trần tiếp tục nói, “Ngươi cũng đã biết bởi vì Thanh Yểm thất trách, Vân Khanh suýt nữa bỏ mạng, nay còn trọng thương trên giường, ngươi lại có biết vì hắn thất trách… Tiểu Vô Ưu suýt nữa bị thương tổn?”

Thanh Loan hơi sững sờ, nàng không biết còn có một đống chuyện như vậy, chủ tử thích Vân Khanh trong tứ đại hộ pháp bọn họ không tính bí mật, nàng cũng liên tục tò mò cô gái có thể được chủ tử vừa ý nên là cái dạng gì, nhưng là vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt. Hôm nay… Chủ tử phát hỏa lớn như vậy, muốn đem ca ca đưa đến Hình đường, lại là vì ca ca không có bảo vệ tốt nàng ta cùng Tiểu Vô Ưu sao?

Thanh Loan không dám cầu tình nữa, nàng biết rõ địa vị Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu trong lòng chủ tử, cúi đầu một hồi lâu lại sững sờ nâng lên, “Chủ tử, ca ca cho tới bây giờ cũng không có làm cho ngài thất vọng qua, ngài tức giận là phải, nhưng là có phải hay không nên nghe ca ca giải thích một chút, dùng võ công của ca ca sẽ không thể nào xuất hiện sai lầm như vậy.”

Phong Tuyệt Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, uống một chén trà xanh, rõ ràng đều là thượng đẳng Thiết Quan Âm, lại uống không ra mùi thơm ngát thanh nhã Vân Khanh pha, cảm giác dư vị vô cùng. Hắn khẽ nhíu mi, “Thanh Yểm, hôm qua đến tột cùng là thế nào?” Hắn cũng biết năng lực Thanh Yểm, cũng biết hẳn là chuyện có nguyên nhân mới có thể xảy ra vấn đề, chỉ là đêm qua hắn nhìn thấy Vân Khanh, nhìn thấy bộ dạng nàng toàn thân là tổn thương liền không nhịn được muốn nổi giận, lúc này mới không hỏi nguyên do muốn xử phạt Thanh Yểm.

“Theo lý thuyết thời điểm ngươi ở đó hai người họ gặp được nguy hiểm nên cảm thấy, vì cái gì không động thủ.”

Thanh Yểm cúi đầu, dương quang nhỏ vụn chiếu vào trên người hắn, có thể thấy được sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, hiển nhiên là một đêm không ngủ, hắn nhắm mắt trả lời, “Hôm qua thời điểm đám người Vân Khanh gặp nguy hiểm ta xác thực cảm thấy, nguyên bổn định ra tay, nhưng là khi ta đang rút kiếm thấy được thái tử điện hạ.”

Phong Tuyệt Trần biến sắc, mạnh mẽ mở mắt ra, tinh mâu hiện ra nét đông lạnh, “Nói tiếp!”

“Đoàn người Thái tử đúng lúc từ nơi nào đó đi ngang qua, ta vốn cho là dưới chân thiên tử xảy ra chuyện như vậy hắn tất nhiên sẽ không bỏ mặc, ai ngờ hắn thế nhưng thật sự không thèm để ý, thậm chí mang theo một đám thuộc hạ bí mật ẩn nấp cho đến cuối cùng Vân cô nương đâm bị thương mấy kẻ, con ngựa phát điên chạy trốn, bọn họ mới rời đi. Ta nửa đường nghĩ cách cứu Vân cô nương, nhưng là sợ bị Quân Ngạo để mắt tới, lại chứng kiến đám thích khách kia không có ý tứ muốn giết Vân cô nương, cho nên mới lập tức phát tin tức cho chủ tử, nhưng vẫn không có ra tay.”

“Răng rắc – -” chẳng biết lúc nào, cốc trà trong tay Phong Tuyệt Trần nứt ra một đạo đường vân tinh tế, đường vân kia giống như mạng nhện nhanh chóng lan tràn ra, ngón tay hắn bỗng nhúc nhích, chén trà tử sa thượng hạng trong tay hắn biến thành bột phấn. Phong Tuyệt Trần mặt không đổi sắc, chỉ là quang mang u ám đầy đáy mắt, con mắt khẽ nheo lại, có vẻ yêu dị mà nguy hiểm.

“Quân Ngạo…” Phong Tuyệt Trần mặt không chút thay đổi đọc lên cái tên này, “Hắn thật đúng là rất giảo hoạt.”

“Chủ tử, xin chỉ giáo?”

“Dùng hiểu biết của hắn đối với Quân Tư Điềm, làm sao có thể không biết những sát thủ kia là Quân Tư Điềm phái đi, đây cũng là nguyên nhân hắn không có nhiều để ý, có lẽ hắn còn muốn mượn đao giết người!”

“Mượn đao giết người?” sắc mặt Thanh Yểm ngưng trọng, “Chủ tử ý là Quân Ngạo lo lắng đám hỏi Vân gia cùng Phong gia sẽ nguy hại đến ích lợi của hắn, lúc này mới nghĩ tới giết người diệt khẩu, hơn nữa Khánh Viễn Đế vô cùng căm hận Phong gia, Tiểu Vô Ưu lại là hài tử Phong gia quý giá nhất, nếu có thể nhất cử đem Tiểu Vô Ưu cùng giết chết, có thể đả kích đến phủ thừa tướng, là ý này sao?”

Phong Tuyệt Trần khẽ vuốt cằm, lãnh đạm nói, “Từ khai nước tới nay, ngoại trừ Thủy Đế đối với Phong gia xem như có vài phần thật lòng, về sau mấy gã hoàng đế kẻ nào không kiêng kỵ Phong gia, Phong gia đời đời làm thừa tướng, đời đời ra hoàng hậu, sớm là họa lớn trong lòng Khánh Viễn Đế, hắn ngoài mặt đối với Phong gia kính trọng, lại ngầm vụng trộm mờ ám không ngừng. Lúc này đây chuyện tình đám hỏi cũng không đơn giản giống như ngoài mặt vậy, người nào không biết Vân Thường cùng Phong Lam Cẩn xung khắc như nước với lửa, lần này Khánh Viễn Đế tứ hôn vốn tràn đầy tính kế.”

“Chủ tử, Khánh Viễn Đế đều khi dễ đến trên đầu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn muốn ngồi chờ chết sao?” Thanh Loan hơi giận nói, “Những năm gần đây hắn ba phen mấy bận hung ác hạ sát thủ đối với chúng ta, mặc dù đều bị chủ tử hóa giải, nhưng là chúng ta đã thành cây gai trong lòng hắn, không nhổ hết, hắn làm sao có thể cam tâm. Chủ tử, nếu không ta mang người đi ám sát Khánh Viễn Đế thôi!”

Phong Tuyệt Trần thản nhiên liếc nhanh nhìn Thanh Loan, Thanh Loan hơi mím môi, hơi không cam lòng cùng ủy khuất ngậm miệng lại.

Ngồi ở trên ghế dây mây, Phong Tuyệt Trần thản nhiên nói, “Về sau đừng nói như vậy cho ta nghe đến lần thứ hai! Ngươi cho rằng Khánh Viễn Đế là một gã hoàng đế làm không, dễ ám sát như vậy, ngươi cho rằng những thứ cơ quan lấy mạng trong tẩm cung hắn đều là trang trí à? Lịch đại hoàng đế các ngươi thấy có mấy kẻ là bị ám sát chết. Huống chi Khánh Viễn Đế nếu chết, ngươi cho rằng Quân Ngạo sau khi lên ngôi cũng sẽ không lại đối phó Phong gia?”

“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Chuyện này ta tự có chủ trương.” Phong Tuyệt Trần mở cửa gỗ, để cho ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu đến, cùng ánh mặt trời đi vào là cả phòng gió lạnh, một đám mây đen vừa vặn lúc này bay đến ngăn trở dương quang chói mắt, Phong Tuyệt Trần híp mắt nhìn một mảnh mây đen kia, đột nhiên nhếch môi cười, vui vẻ thanh lãnh…

Một hồi lâu sau hắn mới xoay người lại nhìn Thanh Yểm cùng Thanh Loan, nhìn thân thể Thanh Loan hơi có chút khẩn trương, Phong Tuyệt Trần nhàn nhạt dời tầm mắt, “Lúc này đây trừng phạt tạm thời nhớ kỹ, Thanh Loan, kể từ hôm nay, ngươi làm thiếp thân bảo vệ Vân Khanh, minh ám đều không sao, chuyện tình hôm qua nếu lại phát sinh nữa…” thanh âm Phong Tuyệt Trần nhàn nhạt, trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần đông lạnh, “Ngươi cũng không cần trở về gặp ta!”

Sắc mặt Thanh Loan đầu tiên buông lỏng sau đó lại căng thẳng, “Vâng, chủ tử!”