Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 16: Tranh đoạt điền trang




Edit: Trảm Phong

“Đại tẩu lại là có ý gì?” Tứ phu nhân nhìn thẳng đại phu nhân, con mắt đỏ lên giống như người đàn bà chanh chua, ” Tứ phòng ta đều nhanh chết đói, hiện tại hướng mẫu thân xin giúp đỡ, chẳng lẽ cái này cũng không được sao? Huống chi ta cũng không phải là vì chính mình, A Tranh đã mười hai tuổi, năm nay sẽ phải tham gia khoa thi, dùng tiền giáo dục hắn có cái gì không đúng?”

Đại phu nhân đem một đống lửa giận đều chuyển dời đến trên người Tứ phu nhân, bà ta cười lạnh một tiếng, ” Điền trang vùng ngoại ô kia là trang viên bệ hạ ban thưởng cho lão gia nhà ta, dựa vào cái gì muốn đưa đến Tứ phòng ngươi đây? Những năm gần đây phòng hai, ba, bốn chỗ nào không phải là ăn công? Công tiền là nơi nào tới, còn không phải là bổng lộc lão gia nhà ta cùng điền trang thu vào? Ngươi ngược lại không biết xấu hổ mở miệng, điền trang kia cơ hồ là chiếm ba thành Vân phủ chúng ta thu vào hàng năm, ngươi ngược lại biết chọn vô cùng. ”

Lời vừa nói ra, nhị phu nhân tam phu nhân cũng đều không còn là bộ cao cao treo lên coi như việc không liên quan đến mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói, “Tứ đệ muội, chúng ta rất lý giải cách làm của muội, nhưng là như muội vậy không khỏi thật là quá đáng, điền trang kia vốn chính là tài sản công, tại sao có thể phân cho một nhà? Như vậy không khỏi có chút mất công bằng.”

Ngay cả Vân Khanh đều như cười như không nhìn Tứ phu nhân, không nghĩ tới Tứ phu nhân hôm nay náo loạn như vậy ra là vì cái này, Tứ phu nhân này là tiểu môn tiểu hộ từ trong ra ngoài, vô cùng coi trọng ích lợi, mọi việc đều là ưa thích lăn lộn khóc lóc om sòm để giải quyết, đúng là nếu như bà ta cho rằng hôm nay việc này bà ta khóc lóc om sòm lăn lộn kể lể liền có thể giải quyết, không khỏi quá mức ngây thơ.

Theo nàng biết, vùng điền trang ngoại ô đích xác là thu vào lớn nhất Vân gia, thôn trang kia vẫn luôn là người đại phu nhân xử lý, không chịu để cho người ngoài nhúng tay. Những năm này bà ta có thể qua giàu có như vậy cũng là bởi vì từ trong đó giành ích lợi thật lớn, bởi vậy nghe được Tứ phu nhân nhắc tới điền trang đại phu nhân liền bộc phát.

Đại phu nhân hướng lão phu nhân cung kính nói, “Mẫu thân, nếu là A Tranh thật phải mời tiên sinh, tiền tài từ công ra con dâu tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến, A Tranh dù sao cũng là trưởng tử Vân gia ta, nhưng là con dâu quyết không thể đem điền trang chuyển cho nhà lão Tứ, chắc hẳn Nhị đệ muội cùng Tam đệ muội cũng sẽ không đồng ý.”

Liên lụy đến ích lợi, nhị phu nhân cùng tam phu nhân đương nhiên sẽ không sống chết mặc bây, nhị phu nhân đầu tiên nói với lão phu nhân, “Mẫu thân, đại tẩu nói rất đúng, nếu là A Tranh cần tiền tài dùng để học tập từ công lấy tiền chúng ta tự nhiên là không có ý kiến, nhưng là cả trang viên đều lấy đi không khỏi quá mức chút ít.”

Tam phu nhân là một người thẳng tính, nói thẳng, “Đúng vậy, Tứ đệ muội không khỏi công phu sư tử ngoạm quá mức.”

Những năm gần đây Vân gia một nhà lớn cũng không có tách ra ở riêng, tài sản công chính là tài sản người bốn nhà cùng chung, Tứ phu nhân mở miệng trực tiếp muốn nhiều như vậy, tự nhiên là phạm vào nhiều người tức giận.

Tứ phu nhân nghe mấy người này đều phản đối, lại không ngoài ý, đắc ý nhìn xem mấy người nói, “A Tranh là con trai trưởng duy nhất trong phủ, chính là được một cái điền trang sao lại quá mức?”

Vân Vận cau mày nói, “Tứ thẩm tử, lời này của thẩm không khỏi có chút mất thiên vị, em trai bây giờ thật là con trai trưởng duy nhất trong phủ, nhưng là phụ thân Nhị thúc Tam thúc bọn họ hôm nay đều đang tráng niên, nói không chừng hai năm qua liền có thể thêm con trai, ngài muốn điền trang như vậy, chẳng phải là muốn nháo đến tình hình ở riêng sao?”

Đại phu nhân chưởng nhà, Vân Vận tự nhiên muốn bảo vệ tài sản, huống chi những thứ tài sản kia về sau chính là muốn làm của hồi môn phân phối cho nàng, mâu quang nàng thoáng hiện lên một tia gì đó, lại nhanh chóng biến mất, chỉ có Vân Khanh phát hiện một ít tia tàn khốc.

Vân Khanh cũng chậm rãi nói, “Muội muội nói rất đúng, tổ mẫu vô cùng hi vọng trong nhà an ổn bình thản, tứ thẩm tử như thẩm vậy nháo ở riêng nếu là truyền ra ngoài, chẳng phải là nói phòng lớn chúng ta cùng chi thứ hai, ba bạc đãi phòng bốn thẩm? Như vậy thẩm muốn cho mặt mũi tổ mẫu cùng phụ thân thúc thúc đặt ở nơi nào.”

Lão phu nhân kinh ngạc liếc nhanh nhìn Vân Khanh, mâu quang dò xét, Vân khanh mỉm cười làm như không thấy, tiếp tục nói, “Mẫu thân khoan dung, những năm gần đây chưa bao giờ thiếu hụt qua lệ bạc phòng bốn, tiên sinh dạy học em trai tất cả đều là mẫu thân mời tới, theo lý thuyết Tứ thẩm tử không nên thiếu tiền mới phải a.”

Bị mấy người ngươi một câu ta một câu chỉ trích, sắc mặt Tứ phu nhân rõ ràng nhìn không khá hơn, nàng quật cường nhìn lão phu nhân, đã thấy lão phu nhân nhàn nhạt hất mặt đi, nàng lập tức biết rõ chuyện hôm nay không tiếp tục có hi vọng, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng, hừ lạnh một tiếng liền dẫn nha hoàn bà tử rời đi, ngay cả lễ cũng không thèm.

Lão phu nhân giống như là đã quen Tứ phu nhân như vậy, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói tiếng nào.

Vân Khanh giúp đỡ đại phu nhân nói chuyện cũng không phải là vì giúp bà ta bảo vệ tài sản, tài sản Vân phủ nàng còn chướng mắt, nhưng là thứ cần phải thuộc về của nàng, nàng nhất định phải đoạt lại.

Thời điểm mẫu thân nàng gả vào Vân phủ mười dặm trang sức đỏ, sau khi mẫu thân qua đời Vân Thường liền để cho Đại quản gia trong phủ đem những thứ kia toàn bộ khóa đi, những thứ của hồi môn này đều là ngoại tổ mẫu của nàng xin ngoại tổ phụ đưa tới, nàng không thể để cho những vật này rơi xuống trong tay đại phu nhân.

“Khanh nha đầu, đến.” Lão phu nhân đời này nhìn vô số người, nhưng là hai ngày nay lại phát hiện con ngươi nha đầu Vân Khanh u ám rất sâu, làm cho bà có cảm giác nhìn không thấu, bà ta hướng Vân Khanh vẫy vẫy tay, hiền lành nói, “Đến ngồi bên cạnh tổ mẫu.”

Ánh mắt Đại phu nhân cùng Vân Vận đều khẽ biến hóa một chút.

Vân Khanh không có biểu hiện ra thụ sủng nhược kinh, chỉ là khẽ mỉm cười liền đi tới bên cạnh lão phu nhân, nâng lên chén trà bên người lão phu nhân, cười nói, “Tổ mẫu, uống một ngụm trà thuận khí đi.”

Lão phu nhân vui mừng tiếp nhận chén trà, rất nể tình nhấp một ngụm, bà cười để cốc trà xuống, càng nhìn càng cảm thấy Vân Khanh mặc dù không có xinh đẹp như Vân Vận, lại có một phen ý nhị khác. Con ngươi bà thoáng đục ngầu có quang hoa nhàn nhạt lướt qua, lôi kéo tay Vân Khanh cười nói, “Nha đầu con hôm nay hiểu chuyện rất nhiều cũng làm cho tổ mẫu yên tâm.”

Vân Khanh mím môi cười một tiếng, nhìn thoáng qua Vân Vận vẻ mặt như thường, nói, “Khanh nhi làm cho tổ mẫu phí tâm, những năm gần đây Khanh nhi không hiểu chuyện, nhờ có muội muội tận hiếu đạo bên cạnh tổ mẫu, nếu không Khanh nhi thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn tổ mẫu.”

Lão phu nhân cười kéo qua tay Vân Vận, đem tay hai tỷ muội các nàng hợp cùng một chỗ, cười nói, “Nha đầu con ngược lại biết nói, hai người tỷ muội các con hàng năm không qua lại, tình cảm khó tránh khỏi lạnh nhạt, nhất là Khanh nhi, các quận chúa tiểu thư trong kinh thành thường xuyên tham gia yến hội, con không thích những thứ náo nhiệt này, khiến cho người khác chỉ biết là Vân gia có một Nhị tiểu thư, không biết có một đại tiểu thư.” Ánh mắt của lão phu nhân trên xiêm y trắng bệch của Vân Khanh thoáng dừng lại, cười nói, “Hai ngày nữa Hiền phi nương nương muốn cử hành một thưởng hoa yến, để cho mẫu thân con vì con chuẩn bị vài thân bộ đồ mới, đến lúc đó Khanh nhi cùng Vận nhi cùng đi chứ.”

Mâu quang Vân Khanh tĩnh mịch khẽ ngưng tụ, khóe môi câu dẫn ra một đường cong, “Khanh nhi… Tự nhiên tuân mệnh.” Nàng dứt lời dịu dàng cười nhìn Vân Vận, trong con ngươi tựa hồ có tâm tình khắc sâu xẹt qua, lại hóa thành một nụ cười vui vẻ bên khóe môi, “Đến lúc đó, kính xin muội muội… chiếu cố nhiều hơn!”

Vân Vận cười có thâm ý khác, “Đó là tự nhiên…”