Edit: Tiểu Linh Đang.
Toàn bộ thân mình đều hoàn toàn chìm vào trong nước, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy hô hấp không thông, lục phủ ngũ tạng cũng đảo lộn mất rồi.
Nước ùn ùn ập vào người nàng. Cảm giác đau đớn đến không thể hô hấp này nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Cái loại đau đớn này nàng chưa từng phải đối mặt, đằng sau sự hoảng loạn khi sắp chết, dường như còn có sức mạnh vô hình nào đó, đang ở trong cơ thể nàng phá kén thành bướm để bộc phát ra ngoài
.
Nàng cảm thấy hai chân nàng bị xé rách rất đau, làm mặt nước hồ gợn sóng.
Rõ ràng là không biết bơi lội, nhưng Khuynh Lăng lại kinh ngạc phát hiện, chính mình giống như trời sinh đã nắm trong tay năng lực kỳ lạ với nước, ánh mắt nàng nhìn xuống đáy nước, cũng vô cùng rõ ràng, có thể đủ để nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang bơi lội trong nước.
Hai chân nàng đạp một cái, hoàn toàn không phát hiện ra trên cơ thể mình đã xuất hiện một chiếc đuôi lóng lánh, vảy màu vàng chói mắt, tại đáy nước bừng lên hào quang vạn trượng. Nàng bơi rất nhanh lại gần đứa nhỏ đang dần mất đi tri giác, vừa mới đưa tay ôm nó vào trong lòng, lại không ngờ bản thân mình lại rơi vào vòng ôm của cánh tay hữu lực.
Cái ôm chặt chẽ gần kề như thể may mắn khi mất đi lại có được, nàng có thể cảm thấy rõ ràng người phía sau đang xiết chặt lấy mình. Chậm rãi xoay người chống lại cặp mắt thâm thúy của An Lịch Cảnh, nàng bỗng nhiên ngẩn ra.
Trong khoảnh khắc hô hấp bị đoạt lấy, nụ hôn lưu luyến mang theo quyến luyến vô cùng, từng chút lấy hết không khí trong miệng nàng. Môi nàng bị hắn dùng đầu lưỡi mâm mê, lưỡi bị hắn điên cuồng cuốn vào.
Vứt bỏ đi vẻ ngoài bình tĩnh An Lịch Cảnh đã không thể tự kìm chế, động tác của hắn kịch liệt, dường như tình yêu ba ngàn năm say đắm ký thác hết vào nụ hôn này.
Nam nhân này quả nhiên là điên rồi. Đang ở trong nước, vậy mà hắn còn nhàn hạ thoải mái phi lễ với nàng. Hơn nữa, Kha Kha có lẽ lành ít dữ nhiều .
Đưa tay đẩy hắn ra, để bản thân mình chìm sâu vào nước, lúc này An Lịch Cảnh mới cách xa nàng ra. Nhưng mà khi nàng ôm Kha Kha định bước lên bờ, hai tròng mắt lại bỗng dưng dừng lại.
Đây là... Đuôi cá của nàng...
Không phải nàng đã nhập vào kiếp người rồi sao? Tại sao còn có đặc thù của giao nhân?
Không kịp nghĩ nhiều, An Lịch Cảnh vội vàng đuổi theo, nếu để cho dân chúng đang vây xem xung quanh thấy được biến hóa của nàng, sự tình sẽ hỏng mất .
*
Bên bờ, nhìn thấy Khuynh Lăng cùng với đứa nhỏ kia lộ đầu ra trên mặt nước, lời đồn nhảm vang lên như ong vỡ tổ.
"Đứa nhỏ kia đã được cứu lên đây."
"Ai mà biết có phải nàng ta vì muốn chặn miệng chúng ta mà nhảy xuống cứu thằng bé hay không? Cố ý ở trong nước lâu như vậy, chắc là không muốn đứa nhỏ được cứu sống lên bờ.”
"Đáng thương, tối độc phụ nhân tâm*, Tả tướng đại nhân vậy mà còn tin, không muốn sống nhảy xuống theo."
*Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Điều này chứng tỏ Khuynh phủ tứ tiểu thư thật có thủ đoạn, thời điểm quan trọng giả vờ như nhược yếu đuối, chỉ cần là nam nhân thương hương tiếc ngọc, làm sao có thể không động tâm đây?"
"Ai ôi Vương quả phụ, lời này cũng nói được, tại sao không thấy ngươi giả bộ nhu nhược đưa tới vài nam nhân thương hương tiếc ngọc vậy? Lại còn học mấy tiểu thư thiếu gia tới chỗ này thả hoa đăng, chậc chậc chậc..."
Một trận cười vang lên, trước mặt là mạng người, vậy mà vẫn có thể lạnh lùng vui đùa.
Cách đó không xa Chi Đinh biến mất trong đám khói đen, áo choàng lông gấm bao bọc lấy dáng người lung linh, đôi môi đỏ cười đến diêm dúa lẳng lơ.
An Lịch Cảnh, nữ nhân thân bại danh liệt như vậy, ngươi còn dám lấy nàng sao?