Cảm thấy có một cỗ lực lớn đang lao về phía mình, An Lịch Cảnh xoay người,
hai tròng mắt thâm trầm như nước, ngọc cốt phiến vung lên, lập tức xuất
hiện một kết giới. Mà đứa trẻ kia bởi vì chạy với tốc độ quá nhanh, giữa không trung bỗng dưng xuất hiện một bức tường ngăn cách, toàn bộ thân
mình nhỏ gầy không kịp phản ứng ngã văng ra ngoài, cách xa đến hơn hai
mươi thước.
"An Lịch Cảnh, ngươi đang làm gì! ?" Cũng chỉ cho
rằng An Lịch Cảnh là người luyện võ bình thường có chút ít nội lực,
Khuynh Lăng trợn mắt nhìn người bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ,
"Tại sao ngươi có thể ra tay với một đứa nhỏ nặng như vậy..."
Bỗng dưng, một ánh mắt lơ đãng, nàng phát hiện đứa nhỏ đang giãy giụa đứng
lên muốn đi về phía nàng cả người máu tươi đầm đìa, hình ảnh rõ ràng ấy
đập vào mắt, mà phía trên, rõ ràng là bởi vì vừa bị ngã khi nãy, chiếc
que xiên kẹo hồ lô như một chiếc gậy nhọn đâm vào đầu thằng bé.
"Đại tỷ tỷ, mời tỷ ăn kẹo hồ lô." Thanh âm vô hại mang theo điềm đạm đáng
yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính máu cười đến vô cùng sáng lạn, thân mình
nho nhỏ không biết thế nào là đau, giống như hồn nhiên chưa phát hiện
mình bị thương, đôi tay nhỏ bé gầy đến mức da bọc xương cố gắng dùng
sức, đem xâu kẹo hồ lô rút từ trong ngực mình ra. Một lát sau, cái miệng nhỏ nhắn kia mím lại, đầu cũng không hề ngẩng lên, "Kẹo hồ lô dính máu
rồi , không thể ăn được nữa..Đại tỷ tỷ... Kha Kha tặng cho tỷ kẹo hồ lô
bị bẩn không ăn được...”
Rõ ràng lúc trước khuôn mặt còn tươi
cười, giờ phút này trong mắt lại lóng lánh nước mắt, đôi mắt nhìn chằm
chằm vào xâu kẹo hồ lô, yên lặng rơi lệ, sau đó bất lực khóc nức nở:
"Kha Kha đưa đại tỷ tỷ kẹo hồ lô bị bẩn... Kha Kha đưa đại tỷ tỷ kẹo hồ
lô không ăn được ..."
"An Lịch Cảnh, xem ngươi làm ra chuyện tốt
gì này!" Khuynh Lăng giận đỏ mặt trừng mắt nhìn An Lịch Cảnh đang đứng
bên cạnh mặt không mang theo biểu tình gì, lập tức chạy tới chỗ đứa bé
Kha Kha đang ngồi khóc nức nở trên mặt đất.
Ánh sáng lộng lẫy chợt lóe, kết giới biến mất trong không khí.
"Kha Kha phải không? Kha Kha ngoan... Kẹo hồ lô bị bẩn không sao, đại tỷ tỷ
sao có thể đệ đi lấy lòng vậy được? Chúng ta không khóc, đứng lên được
không?" Đối với đứa nhỏ, Khuynh Lăng luôn luôn không có nhiều kinh
nghiệm ở chung. Khi cùng đệ đệ Khuynh Lỗi Nhạc ở chung, nàng cảm thấy
vận mệnh bất công, hai tỷ đệ ở hai phía đối lập nhau, tuy rằng tính tình có phù hợp cũng chẳng thể nào thân thiết. Bây giờ phải dỗ đứa nhỏ sáu
bảy tuổi, Khuynh Lăng có chút không biết phải làm thế nào.
Tuy
rằng vừa mới còn răn dạy An Lịch Cảnh không đúng, nhưng giờ phút này,
nàng không thể không nhìn về phía An Lịch Cảnh khẩn cầu.
Tiểu
Bạch Bạch vô cớ liếc mắt xem thường, dạo một vòng quanh Khuynh Lăng và
Kha Kha đang ngồi trên mặt đất rồi dừng lại, vung vẩy cái đuôi, có chút
vô lực thở dài.
Chủ nhân mẫu thân thật kém cỏi, còn có phụ thân
này, cũng quá vô dụng. Nếu sau này sinh cho Tiểu Bạch Bạch thêm đệ đệ,
chẳng phải sẽ ồn ào long trời lở đất sao?
Chung quanh bởi vì có
một lớn một nhỏ ồn ào mà mọi người chậm rãi chú ý tới bên này. Da đầu
Khuynh Lăng run lên, đang rất muốn kêu An Lịch Cảnh đang nhàn nhã đứng
một bên lại đây, lại không ngờ rằng, đứa nhỏ vừa mới còn ngồi trên mặt
đất khóc bỗng dưng kéo tay nàng ra đẩy vào người nó, "Phù phù" một
tiếng, cùng với bọt nước lớn, trực tiếp nhảy vào giữa sông.
Còn
chưa kịp kinh ngạc, liền nghe được kia đứa nhỏ tại giữa sông phịch bắt
tay vào làm chân. Bọt nước lớn văng lên, thân mình nho nhỏ la lên kinh
hoảng: "Cứu mạng... Cứu mạng a... Đại tỷ tỷ làm sao tỷ có thể đẩy ta
xuống sông... Kha Kha... Kha Kha không biết bơi lội... Cứu mạng... Cứu
mạng..."