Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 57: Cưng chiều vô hạn (1)




"Tả tướng có rảnh lại đến... Các cô nương đều rất nhớ ngài... Ta cũng rất nhớ ngài..."

Phía sau, tiếng nói buồn nôn của tú bà vẫn văng vẳng bên tai, Khuynh Lăng đau đầu bước đi nhanh. Cũng đã đến đêm của ngày thứ bảy rồi, An Lịch Cảnh cuối cùng cũng đã đi ra, bồi hắn lưu lại bên trong Thiên Phương các, nàng gần như hít thở không thông rồi.

Trăng rằm tròn vằng vặc trên bầu trời, đúng là lễ hội hoa đăng một năm một lần ở Tấn Vân thành. So với việc ban ngày nói to ồn ào, ban đêm trên đường có một loại mỹ cảm nên thơ. Trên mái hiên trên cây cột nhà ngay cả trên ngọn cây, đều được giăng lên hoa đăng rực rỡ muôn màu. Long phượng trình tường, chuột trâu hổ thỏ, nước từ trên núi chảy xuống hoa và chim, tươi đẹp vô cùng. Mấy vị hào hào môn khuê tú không bước chân ra khỏi nhà cũng nhân cơ hội này mà ra khỏi khuê phòng, dùng khăn tay đỏ kiếm tìm lang quân như ý.

"Xuân Hương, Tứ Hỉ, Hoa Quý, ba người các ngươi được Tả tướng gọi vào hầu hạ hai ngày hai đêm, trăm ngàn lần đừng uống nước canh tránh thai, một tháng này cũng đừng vì tiền bạc mà tiếp khách, chúng ta phải nghĩ ra kế sách để bảo dưỡng , không chừng lại có đứa nhỏ của Tả tướng. Các cô nương, xốc lại tinh thần đi, Thiên Phương các chúng ta nếu có thể là nhị phu nhân tam phu nhân tứ phu nhân của Tả tướng, tốt xấu cũng chói lọi cửa nhà ..."

Cho dù đi được đủ xa, âm thanh hưng phấn không kiêng kỵ gì của tú bà vẫn truyền đến, Khuynh Lăng thật muốn che lỗ tai mình. Bỗng dưng, cảm thấy lỗ tai có gì đó ấm áp, đến khi nàng phát hiện ra thì thật khó có thể tin, đúng là Tiểu Bạch Bạch đứng ở trên vai nàng nhìn xuống từ trên cao, dùng thân mình bưng kín lỗ tai nàng. Thân mình nó khom lại, nhưng mà nhìn rất buồn cười.

"Chủ nhân mẫu thân, không cần quá cảm động, nếu không phải móng vuốt rất sắc con sợ sẽ làm tổn thương đến người, con sẽ dùng cả tay cả chân để che."

Tuy rằng không biết nó đang sủa cái gì, nhưng mà xem bộ dáng nịnh nọt kia, trong lòng Khuynh Lăng không khỏi ấm áp.

"Lăng nhi nàng xem xem, con nàng còn tuổi nhỏ đã hiểu được cách lấy lòng nữ nhân, trưởng thành chẳng phải sẽ?" An Lịch Cảnh không cam lòng bị lơ đi, bước lên vài bước cùng nàng sóng vai, trực tiếp ôm Tiểu Bạch Bạch vào lòng mình, lấy tay chải vuốt lông của nó, cũng cảnh cáo liếc mắt nhìn nó một cái.

"Đó là con của ngươi!"

"Được, con ta thì con ta." Nghe xong một câu này của nàng, tâm tình An Lịch Cảnh tốt hơn, lại ác ý bổ sung một câu, " Con của hai ta."

"Ấu trĩ."

"Nếu Lăng nhi đã nói vi phu ấu trĩ, vi phu ấu trĩ một lần nữa không sao đứng không? Đi, đi thả hoa đăng đi." Dứt lời, không nói gì kéo tay nàng, đi đến quầy bán hoa đăng.

Bị bao vây trong bàn tay to dầy của hắn, trên tay bỗng dưng truyền đến một hồi tình cảm ấm áp, đáy lòng Khuynh Lăng bắt đầu sinh ra một loại cảm giác không biết tên rất an ổn.

Một làn hương thơm bay qua, không biết là khăn tay của ai rơi xuống, vừa đúng trước mặt hai người.

"Công tử, đây là khăn tay của người ta." Giọng nói thẹn thùng phối hợp cùng biểu tình thẹn thùng, người tới hiển nhiên chưa từng nhận ra thân phận Tả tướng của An Lịch Cảnh, vẫn còn gia bộ ngại ngùng, ý đồ đã quá rõ ràng.

"Lăng nhi, vi phu nên vì nàng ta mà nhặt nó lên sao?" An Lịch Cảnh quay đầu, lười biếng liếc nhìn Khuynh Lăng đang bị mình nắm chặt lấy tay.

Tự dưng bị hắn liên luỵ, Khuynh Lăng tức giận nói: "Tùy ngươi."

"Vi phu hiểu rồi." Lơ đễnh, trên tuấn nhan vẫn là nét cười yếu ớt như trước, An Lịch Cảnh nhìn nữ tử trước mắt đang nhìn trộm mình, dưới ánh mắt đầy chờ mong của nàng ta, trực tiếp nắm tay Khuynh Lăng không quay đầu lại một bước bước lên cái khăn tay kia.

Phía sau, trái tim thiếu nữ bị vỡ tan tành, kèm theo một tiếng chửi mắng.