So sánh với Khuynh Lăng, Tiểu Bạch Bạch liên tiếp bị An Lịch Cảnh bức bách đã không giãy dụa nữa, đôi mắt linh hoạt đảo qua vài vòng, nảy ra ý
hay.
Nếu trở thành con của xú nam nhân này, tuy nói là bị người
đè ép trên đầu, nhưng cuộc sống sau này sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Hơn nữa, nếu vô tình gặp phải người có thuật pháp cao cường, còn có
người phụ thân trên danh nghĩa này bảo vệ cho nó. Hình như... Cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch Bạch vừa mới còn uy vũ không khuất
phục lập tức chân chó dùng móng vuốt cọ vào tay An Lịch Cảnh, dùng đầu
lưỡi khẽ liếm để lấy lòng.
"Ài, trẻ nhỏ cũng dễ dạy." Nhìn bộ
dạng lấy lòng của nó, đôi mắt phượng hẹp dài của An Lịch Cảnh híp lại,
nhìn về Khuynh Lăng mang bộ mặt khó tin muốn ngăn cản, trên tuấn nhan
mỉm cười, "Nếu đã muốn trở thành tâm can bảo bối của phụ thân cùng mẫu
thân, vậy thưởng cho ngươi thứ tốt." Trong chớp mắt, một viên tiên đan
nhân lúc Tiểu Bạch Bạch đang trố mắt, được đưa vào miệng nó.
Cả
người phát ra vầng sáng, trong nháy mắt, tăng thêm ba trăm năm tu vi.
Nếu không phải còn bị An Lịch Cảnh nắm lấy hai tai, Tiểu Bạch Bạch nhất
định sẽ nhảy lên dùng móng vuốt để biểu lộ sự sung sướng rồi. Chỉ cần
qua một thời gian nữa, nó nhất định có thể biến thành một thiếu niên văn nhã, dọa chủ nhân nhảy dựng. Không... Được rồi, dọa mẫu thân nhảy
dựng...
Lúc này đây, Khuynh Lăng dễ dàng đoạt lấy Tiểu Bạch Bạch
trong tay An Lịch Cảnh, có chút hờn giận: "Ngươi cho nó ăn cái gì? Ăn
hỏng người thì làm sao bây giờ?" An Lịch Cảnh luôn luôn có ý muốn tranh
đấu với Tiểu Bạch Bạch, cho nên nàng nghi ngờ hắn ra tay ác độc với Tiểu Bạch Bạch, vội vàng ôm lấy Tiểu Bạch Bạch, muốn lấy thứ An Lịch Cảnh
cho nó ăn ra. Đáng thương cho Tiểu Bạch Bạch vừa có được thứ tốt, mặt
lập tức trắng bệch ra.
Chủ nhân mẫu thân, đừng mưu sát con như vậy mà !
*
Cuối cùng, Tiểu Bạch Bạch anh dũng bảo vệ tiên đan trong miệng mình, mặc kệ
cái đuôi lười biếng dựa vào Khuynh Lăng, ngấm ngầm nuốt viên tiên đan,
hợp nhất nguyên thần của mình và nó làm một.
"Lăng nhi, một con
chó mà thôi, nàng có cần ôm nó đi nhanh như vậy không?" Nhìn thấy con
chó nào đó được hưởng dụng ôn hương nhuyễn ngọc mà hắn không được, An
Lịch Cảnh vừa mới còn nhận nó làm con lập tức đỏ mắt lên.
"Sao? Bây
giờ Tiểu Bạch Bạch lại trở thành con chó đáng chết rồi ? Vừa mới đây còn không phải là đứa con đáng yêu của ngươi hay sao?" Xoay người dừng lại, Khuynh Lăng nhíu mày.
Thật đúng là tự tìm đau khổ. Trên khuôn
mặt tuấn tú của An Lịch Cảnh mang theo chút thất bại. Chỉ là còn chưa
kịp phát huy hoàn toàn bộ mặt oán phu, một vật lạ bay tới cướp đi sự chú ý của hắn, thân vừa động, trên mặt đất truyền đến tiếng vang như của
vật nặng rơi xuống, hắn dễ dàng đưa Khuynh Lăng, người thiếu chút nữa bị trúng mục tiêu ra ngoài.
"Ban ngày ban mặt không có tiền còn
chạy tới tìm hoa nương, ngươi chán sống à? Gia chủ của đệ nhất thế gia?
Ta phi! Nhìn lại bộ dáng lôi thôi của ngươi đi!"
Khuynh Lăng nâng
mắt, không thèm để ý đến ánh mắt sáng quắc đang chờ nàng nói lời cảm tạ
của An Lịch Cảnh, nhìn về phía mấy chữ to trên cửa nơi đang náo nhiệt
kia.
Thiên Phương các.
Đây là một tiểu thanh lâu ít được
biết đến trong Tấn Vân thành, so với việc có thiên hạ đệ nhất thanh lâu
danh xưng Độc Khôi các, Thiên Phương các ban ngày vắng vẻ, ban đêm tuy
nói náo nhiệt, nhưng hầu hết là tiếp đãi lưu manh du côn ngoài đường,
những người yêu thích tàn nhẫn ngược đãi. Tú bà của Thiên Phương các
không phải kiếm tiền của khách nhân, ngược lại dường như là buôn bán
mạng của nữ nhân.