Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 52: Phong lưu mãi như vậy (2)




"Nói như thế nào?" Tâm thần rùng mình, Thái Thượng Lão Quân không khỏi quýnh lên. Việc tam điện hạ lén xuống nhân giới sẽ không phải là bị bại lộ đi? Đông Hoa đế quân cùng Đế hậu chẳng lẽ muốn lập tức nghênh đón Thương Dạ Thần Quân niết bàn trọng sinh trở về vị trí cũ?

"Đồ đệ không phải cùng Bích Ba của phủ Càn Khôn kia có chút giao tình sao? Nàng lặng lẽ nói cho ta biết, nói là không thấy tung tích tam điện hạ. Nhưng mà đồ đệ bình thường hay đi nghe ngóng tin tức, cho nên biết Chi Đinh quận chúa đã xuống nhân giới. Đây không phải rõ ràng là đi theo tam điện hạ sao? Chi Đinh quận chúa này thật đúng là một vị nữ tử đa tình, chỉ tiếc là, tam điện hạ của chúng ta mắt cao hơn đầu, không động tâm với nữ nhân.”

"Ngươi biết cái gì? Tam điện hạ cái này gọi là lòng có tương ứng." Cắt đứt lời nói của tiểu đồng, Thái Thượng Lão Quân không khỏi liên tục kêu khổ.

Phục Vi thượng thần vẫn cố ý đem nhị nữ Chi Đinh quận chúa gả cho tam điện hạ, từ khi tam điện hạ ăn xong vong tình đan của hắn quên đi giao nhân kia, tất cả mọi người bọn họ đều nghĩ từ khi Thiên đình nghênh đón Đế quân Đế hậu quy tiên lịch kiếp trở về thì chưa từng có thịnh yến lần thứ hai. Nhưng mà tam điện hạ, thật không phải là người mà bên ngoài có thể nghiền ngẫm tâm tư . Ba ngàn năm trôi qua, vẫn không đặt Chi Đinh quận chúa kia ở trong lòng.

Công lao của Phục Vi thượng thần ở thiên giới trong trận chiến đấu với ác thú không thể không thừa nhận. Nếu không phải hắn phong ấn ác thú trong bình hàng yêu, trục xuất đến phía Nam hoang sơ, chỉ sợ thiên địa nhân tam giới, đều vĩnh viễn không được yên tĩnh.

Vì vậy, Đông Hoa đế quân đối với hôn sự của tam điện hạ cùng nhi nữ của Phục Vi thượng thần càng coi trọng.

Chỉ là, nếu tam điện hạ không gật đầu, hôn sự tất nhiên không có khả năng diễn ra.

Hắn vẫn tưởng rằng tin tức tam điện hạ bị mất tích một thời gian nữa mới bị phát hiện, không ngờ nhanh như vậy đã bị bại lộ . Hơn nữa, Chi Đinh quận chúa có liên quan cũng không thấy tung tích.

Nhưng mà, thiên giới không có động tĩnh nghênh lập Thần Quân trở về vị trí cũ. Bởi vậy cũng có thể kết luận, tin tức tam điện hạ chính là Thương Dạ Thần Quân cũng không bị tiết lộ ra ngoài.

Ai... Chi Đinh quận chúa này.. Không có việc gì đi quấy rối hạ giới làm gì a...

Khiển trách tiểu đồng xong, bóng dáng Thái Thượng Lão Quân vừa động, đã biến mất tại chỗ.

Mùi rượu lướt qua, hương nổi lên, chốc lát, đó là một tửu quán ở thế gian, vừa vặn bắt được Thái Bạch Kim Tinh tự tiện hạ giới ăn vụng: "Tỉnh tỉnh, xảy ra đại sự !" Phất trần dừng đánh vào người đã say như chết kia, khuôn mặt già nua của Thái Thượng Lão Quân quả nhiên là tức giận đến hận không thể đưa đầu của hắn đi lò luyện đan của mình mà luyện thành đan dược.

"Này... Tiểu nhị... Mang đến một vò... Không... Mang đến hai vò..." Miệng phun ra toàn là mùi rượu, Thái Bạch Kim Tinh không có hình tượng đáng nói nằm úp sấp ở trên bàn, trên khuôn mặt già nua đã đỏ hết lên, nhìn qua đã uống say đến không còn biết gì rồi.

"Ngươi! Ngươi cái đồ tinh quân! Thật sự là muốn chọc giận chết lão phu !" Thành sự không đủ bại sự có thừa, ngày thường hay mê uống rượu toàn làm hỏng việc, "Việc Thương Dạ Thần Quân niết bàn chỉ sợ đã bị Phục Vi thượng thần biết được, hắn lại cố ý áp chế việc này không báo, không biết lại tính toán cái gì."

"Ta nói tinh quân này, ngài rốt cuộc có nghe hay không? Ta đang nói chính sự với ngài đấy!"

Đáng tiếc, đáp lại lời của hắn, là tiếng ngáy như sấm, Thái Bạch Kim Tinh lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, phiền chán dùng tay kia thì vung một phen lẩm bẩm nói: "Ngươi con muỗi này còn dám ong ong không ngớt, chớ trách bản tinh quân thu ngươi, cho ngươi đời này kiếp sau cùng với kiếp sau sau nữa đều phải đầu thai làm muỗi mất mạng chỉ vì uống được một giọt máu của con người..."

Trên trán chảy xuống vài đường hắc tuyến, Thái Thượng Lão Quân quyết đoán quay đầu lại, ông không biết hắn, tuyệt đối không biết cực phẩm trước mắt này. Chỉ là lơ đãng nhìn từ lầu hai ra xa ngã tư đường, lại chạm đến một bóng dáng yểu điệu không xa lạ.