Bóng đêm mông lung
đèn đuốc huy hoàng, trước đài đã sớm có nữ tử một thân văn nhã, dáng
người yểu điệu thướt tha, như hoa rơi nước chảy xinh đẹp loá mắt hiến
vũ, hấp dẫn ánh mắt mọi người dưới đài.
Tiệc đại thọ sáu mươi
tuổi của Khuynh Đỉnh Thiên tuy rằng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nhưng lại
chậm chạp chưa khai yến, vừa nghĩ cũng biết là cố ý chờ hoàng thượng Cẩm Tử Túc xuất hiện.
Khuynh Lăng vừa đến, liền cảm nhận được cái nhìn sắc bén từ Khuynh Đỉnh Thiên.
Tân khách xung quanh cũng đồng dạng hít vào một hơi.
Đối với cách trang điểm của nàng tối nay, Khuynh Lăng đủ tự tin để so
sánh với trang phục của Nhị tỷ ,Tam tỷ, nhưng nàng còn chưa có tự kỷ
đến mức trực tiếp so sánh bản thân trước mặt mọi người.
Tầm mắt chậm rãi ngắm nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Phong Đình Uyên.
Vừa mới rồi nàng bắt hắn mang nàng ra khỏi trận pháp kia, hắn tuy là đáp
ứng, nhưng vì thấy hai mắt nàng không thể nhìn thấy nên nắm tay nàng,
một đường mang nàng đi theo.
Tay bị hắn nắm chặt ở trong lòng
bàn tay, cảm nhận được sự yên tĩnh ấm áp, Khuynh Lăng giống như hồi
tưởng về những ngày xa xôi đã qua, cùng hắn vui cười cùng hắn tức giận,
hưởng thụ tình yêu ngươi đuổi ta bắt của hai người.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng quên không bỏ tay hắn ra.
Nếu nói lúc trước là quên bỏ ra thì bây giờ trước mặt phần đông tân khách
thậm chí là nét mặt già nua của Khuynh Đỉnh Thiên càng ngày nghiêm túc , kiều nhan của nhị tỷ hổn hển, nàng cố ý không lên tiếng nhắc nhở Phong
Đình Uyên chú ý đến thân phận của hai người cách biệt.
"Ngươi là
đồ không biết xấu hổ, dám câu dẫn tỷ phu , ngươi đây là muốn gì! ?"
Khuynh Lạc Nhạn hiển nhiên là tức giận không nhẹ, không để ý Khuynh Tiếu Lộ cản trở, trực tiếp từ bên cạnh Khuynh Đỉnh Thiên chạy tới, hai thứ
cao ngất trước ngực như thể nhảy dựng lên, giống như tùy thời có thể từ
quần áo cản trở mà ra, làm cho người ta đỏ mắt.
Một cái bàn tay, hung hăng quăng lại, độc, nhanh, chuẩn.
Khuynh Lăng lại chính chính tà tà liếc nàng ta một cái, đôi mắt làm ra vẻ
không có tiêu cự, giống như căn bản là không nhìn thấy khí thế bức người cả vú lấp miệng em của nàng ta.
"Lạc Nhạn, nàng nói cái gì ngu
ngốc vậy? Lăng nhi ở trong phủ lạc đường ,ta dẫn đường cho muội ấy đi
thì làm sao? Thân là tiểu thư khuê các mà lời nói ra luôn bôi nhọ người
khác, nàng đây là muốn quăng đi thể diện của nhạc phụ đại nhân hay là
quăng đi thể diện của ta! ?"
Không giận mà uy, Phong Đình
Uyên trực tiếp chặn đứng một cái tát kia của Khuynh Lạc Nhạn, nguyên bản cái tát sẽ in hằn trên mặt Khuynh Lăng, bây giờ cánh tay định giơ lên
tát đã bị gắt gao kiềm chế .
Đối với sự bảo hộ của hắn, Khuynh Lăng âm thầm cảm thấy buồn cười.
Trong lòng bàn tay mất đi sự ấm áp, nàng biết, là hắn cố ý .
Rõ ràng dùng tay kia có thể dễ dàng chặn đứng thế công của Khuynh Lạc
Nhạn, tại sao lại lựa chọn buông bàn tay đang cầm tay nàng ra .
A...
Hắn đúng là vẫn còn sợ hãi bị bại lộ quan hệ không minh bạch của hai
người, hắn bây giờ đã là Thừa tướng tôn sư, sẽ bị mọi người chỉ trích
trào phúng.
"Hoàng Thượng giá lâm! —— "
"Hiền phi nương nương giá lâm! —— "
Hoàng thượng vừa tới ,bầu không khí giương cung bạt kiếm dịu đi vài phần áp lực.
Mọi người vội vàng quỳ xuống hô vạn tuế.
Khuynh Lăng nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Cẩm Hoài đế sẽ cấp cho vị nhạc phụ
đại nhân này mặt mũi, thế nhưng cùng đại tỷ tự mình tới tham gia thọ yến của Khuynh Đỉnh Thiên.