Phía đầu đường, trời bị tầng mây bao phủ, có chút âm trầm đen tối, nhưng
không ảnh hưởng đến việc rao hàng của tiểu thương. Kinh đô giàu có và
đông đúc cho dù bên trong là tinh phong huyết vũ, nhưng ở bên ngoài vẫn như trước tiếp tục đâu vào đấy.
Ngồi ở bên trong kiệu nhuyễn, Khuynh Lăng không khỏi một lần lần nhớ lại đêm ba ngày trước đó.
Một tiếng kia là tiếng nữ tử thê lương quát to.
Sau khi âm thanh biến mất, Hoàn Ngọc tở nên ngạc nhiên với trận cháy kì lạ , do đó nàng cũng xem nhẹ tiếng la to kia.
Lúc này nghĩ đến là nơi các nàng đứng đêm đó, quả thật cách hậu viện phủ
Thái Sư quá gần, hậu viện là nơi mà nhóm nữ quyến ở , tiếng thét kinh
hãi kia rất rõ ràng, chỉ có thể là người chết .
Như vậy hiện tại Tiền Tri phủ lĩnh mệnh sai nha dịch đem nàng truyền đến để thẩm vấn, hẳn là về chuyện tình đêm đó.
Tiền dâm hậu sát...
Tiền dâm hậu sát...
Nam tử...
Trong đầu bỗng dưng chợt lóe, một đạo suy nghĩ xẹt qua, nàng nhớ rõ đêm đó có một nam tử thần bí xuất hiện, lời nói ngả ngớn, nói chuyện làm cho
người ta tức giận không thôi.
Hai bàn tay bịt chặt lấy hai
mắt,nàng nguyên tưởng rằng vĩnh viễn chỉ có thể sống một cuộc sống trong bóng tối, nhân đêm đó lại có thể khôi phục thị giác . Nhưng sau khi
nàng quay về phủ nhìn thấy sinh mệnh nam nhân quan trọng nhất trong
cuộc đời trước mặt nàng cùng tỷ tỷ hôn nhau triền miên, nội tâm nàng đau đớn triệt để. A... Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng bản thân mình mãi
mãi không nhìn thấy... để không phải nếm trải nỗi đau kia.
Nhấc lên một góc rèm kiệu xem náo nhiệt bên ngoài, một chút màu bạc tự nhiên lọt vào trong tầm mắt nàng.
Áo màu bạc linh hoạt không kiềm chế được, trên cổ tay áo là màu vàng của
chim phượng, tay cầm ngọc cốt tiêu sái lại nhiều hơn một phần tùy ý. Là
hắn, nam tử đêm đó!
Mà giờ phút này, người nọ cũng thấy được nàng, cặp mắt sâu không lường được đang nhìn về phía nàng.
Sau đó nhìn nàng tao nhã mỉm cười.
Khuynh Lăng còn chưa kịp hạ màn kiệu xuống đã nghe thấy một âm thanh đầy từ
tính lọt vào tai: "Quả thật là một ngày không gặp như cách ba thu, vừa
nhìn một cái đã thấy nàng ở trước phố. Lăng nhi vẫn hay rình coi vi phu như vậy sao ?."
Căn bản là không kịp thấy được hắn di chuyển như thế nào thì hắn đã đi ngang hàng với kiệu của nàng.
"Ngươi! ——" Khuynh Lăng không còn hơi sức, ngồi nghiến răng nghiến lợi, cuối
cùng cũng bình tĩnh trở lại: "Xem ra vị công tử này bệnh hoạn bất trị,
đầu óc hồ đồ , bổn tiểu thư còn có chuyện quan trọng trong người, không
cùng ngươi so đo."
"Vi phu họ An, tên An Lịch Cảnh. Lăng nhi nàng không được quên , bằng không vi phu sẽ trừng phạt nàng,sẽ rất nặng đó
." Đem ngọc cốt phiến thu vào, An Lịch Cảnh cười đến say lòng người, hắn sẽ không ngại nửa đêm trộm hương, khiến cho nàng ở trên giường nhớ rõ
hắn đến tột cùng là ai.
"Nhớ kỹ, vi phu chỉ vì nàng mà đến."