Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 49




Võ công mà Mục Kỳ học được vô cùng hùng hậu lại mạnh mẽ, một chưởng giáng xuống còn dùng đến bảy tám phần lực đạo, Giản trưởng lão lập tức miệng phun ra một bụm máu tươi rút lui vài bước, tựa lưng vào bức tường phía sau, sắc mặt u ám, mâu sắc lại càng lúc càng đạm, còn lộ ra một ít hung tợn.

Trong thấy Giản trưởng lão sau khi bị trúng một chưởng dường như đã bị trọng thương, Mục Kỳ mới bình ổn hơi thở của mình, mím môi chậm rãi thu hồi bàn tay, hít sâu mấy hơi thở, chậm rãi giận dữ nói: “Ta biết năm đó mẫu thân không nói một lời đã bỏ đi là vô cùng không có trách nhiệm, làm cho mọi người ở U Đồ mấy năm nay cũng trái qua không mấy mỹ mãn, cũng làm cho vài vị trưởng lão vất vả một phen. Là do nương của ta có lỗi với mọi người, bởi vậy ý đồ của ta hôm nay đến đây cũng không phải vì muốn mệnh của trưởng lão…” Nói đến này, Mục Kỳ nhắm mắt lại ngưng thần trong chốc lát, mới mở miệng nói tiếp, “Chính là năm đó, trưởng lão đã phái người đến tàn nhẫn ra tay hạ sát thủ. Dù chưa thương tốn đến ta, nhưng đã làm tổn hại đến một người khác, làm liên lụy đến cuộc sống của người trọng yếu trong lòng, hai mươi năm qua đều vô cùng thống khổ. Nếu không báo mối thù này, ta thật có lỗi với những người đó, ta chính mình cũng là không bỏ xuống được, đắc tội trưởng lão rồi.”

Mục Kỳ thản nhiên nói xong, thoáng ôm quyền coi như từ biệt, cũng không hề nhìn đến Giản trưởng lão đang tựa vào góc tường, xoay người muốn đi. Trong lòng y rốt cục vẫn có một mối hận, chuyện của mười mấy năm qua vẫn luôn ám ảnh y. Bộ Hoài Viễn chịu biết bao tra tấn, sư phụ phải chịu bao nhiêu cực khổ, mỗi lần y nhớ đến đều đau lòng không thôi. Nhưng những người ra tay vào năm đó đều đã chết hết rồi, tuy Giản trưởng lão là người đã hạ mệnh lệnh, nhưng cũng là vì nương của y trốn đi mới gây ra cớ sự. Nếu như hoàn toàn đem mọi chuyện đỗ lên đầu của ông, y đúng là quá bất công, nhưng nếu giết ông ta thì không chỉ làm việc vô ích, còn không có lợi cho kế hoạch sau này của y. Bởi vậy sau khi tung ra một chưởng vừa rồi y liền thu tay, tức giận trong lòng y đã trút bỏ, nên cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Chính là ngay vào lúc y vừa mới xoay người định rời khỏi, lại đột nhiên cảm nhận được phía sau truyền đến một trận sát ý mãnh liệt. Mục Kỳ cảm thấy cả kinh, mũi chân điểm đất xoay người đối chưởng, bính một tiếng chống lại cường lực đang đánh úp tới. Nội tức của Mục Kỳ cuồn cuộn một trận, không khỏi che ngực rút lui vài bước. 

Nguyên bản Giản trưởng lão lẽ ra phải chật vật tựa vào tường thì ngay lúc này tóc tại lại rối tung, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mục Kỳ. Đồng tử vốn có màu đen đồng sắc nay cơ hồ đã hoàn toàn biến thành màu xám bạc, hai tay đang nâng cao, rõ ràng người vừa mới cùng Mục Kỳ đối chưởng chính là ông ta.

Trong nháy mắt đối chưởng ấy, Mục Kỳ liền cảm thấy một trận cảm giác khác thường truyền đến từ lòng bàn tay. Nhưng khi nâng tay nhìn đến, y lại không phát hiện bất luận vấn đề gì, đành phải tạm gác sang một bên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Giản trưởng lão. Sau khi phun ra một ngụm tiên huyết, y vừa lau miệng vừa nói: “Giản trưởng lão quả nhiên thâm tàng bất lộ!”

“Lão phu đã muốn thoái ẩn, thánh tử không nên ép bức lão phu!” Giản trưởng lão hơi lộ ra vẻ điên cuồng trong ánh mắt, nhìn đăm đăm vào Mục Kỳ, ngữ điệu quái dị mà nhỏ giọng nói: “Ha ha, cái gì mà thánh tử, bất quá chỉ là một tên nghiệt chủng, nghiệt chủng!”

Nói xong, Giản trưởng lão càng thêm điên cuồng xuất chưởng về phía Mục Kỳ, Mục Kỳ vội vàng hướng ra phía sau tránh né, nháy mắt tình hình hiện tại liền đảo ngược hoàn toàn so với vừa nãy. Bất quá, hành vi của Giản trưởng lão chỉ càng thêm điên cuồng, lúc xuất chưởng cũng không lưu tình, thanh âm nói chuyện thì càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cơ hồ đã biến thành rống giận, “Lũ Trung Nguyên ác tâm các ngươi, quả nhiên so với tên phụ thân ghê tởm của ngươi giống y như đúc, thật sự là một tên nghiệt chủng! Còn có nữ nhân không biết xấu hổ kia! Đã mang đi Linh Nhi của ta! Ngươi chết đi! Mau chết đi! Trả lại Linh Nhi cho ta!”

Mục Kỳ tuy rằng đã đoán nguyên do khiến cho thái độ của Giản trưởng lão trở nên kỳ dị như vậy có lẽ là do mẫu thân của mình, lại không nghĩ rằng Giản trưởng lão sẽ đột nhiên phát cuồng. Vả lại khi nghe thấy những suy nghĩ có tình ý với mẫu thân, Mục Kỳ lập tức nhíu mày, chịu đựng cơn đau truyền đến từ nơi mới vừa trúng chưởng, vội vàng đối phó với những công kích điên cuồng từ lão ta. Cùng lúc đó sau khi nghe thấy những lời nhục mã của lão, trong lòng y nhất thời tràn ngập tức giận, hung hăng đề khí chống lại Giản trưởng lão, vừa giận dữ quát lớn: “Ngậm cái miệng chó của ông lại! Cha nương ta như thế nào cũng không tới phiên ông tới bình luận! Tâm tư của ông xấu xa như vậy, khó trách nương của ta tại sao lại rời khỏi nơi này!”

“Ngươi biết cái gì!?” Giản trưởng lão đột nhiên điên cuồng hét lên, “Linh nhi vốn là vị hôn thê của ta!! Nếu không phải vì tiện nhân kia, chúng ta sẽ thành thân, con trai của chúng ta sẽ nhậm chức tộc trưởng đời tiếp theo! Đều là do nữ nhân đê tiện đó cùng với tên phụ thân hạ lưu của ngươi! Mang những thứ xấu xa đến làm bẩn Linh Nhi của ta, còn sinh hạ một tên nghiệt chủng như ngươi! Ta nói cho ngươi biết, năm đó mệnh lệnh ta đã hạ xuống cho những thuộc ha chính là mang Linh Nhi về! Còn về ngươi cùng cha ngươi, chỉ cần gạt Linh nhi, giết chết là được!” Giản trưởng lão vừa nói vừa cười, tốc độ ra tay càng lúc càng nhanh, công lực che dấu nhiều năm cũng toàn bộ được khai triển, “Ha ha ha ha cáp! Mộng Trạch thần không thương xót ta!! Không nghĩ tới Linh Nhi lại ra đi sớm như vậy, chỉ để lại một tên nghiệt chủng là ngươi. Nếu ngươi không phải là nhi tử của Linh Nhi, ta đã sớm tìm cơ hội giết ngươi!! Đều là ngươi cùng cha ngươi hại chết Linh Nhi, ta hôm nay sẽ giết ngươi!!”

Mục Kỳ rung rung mi, nhìn Giản trưởng lão đã dường như nhập ma, trong lòng có chút ảo não. Y lẽ ra phải đợi Ảnh Thập trở về mới đến đây, hiện tại toàn bộ viện tử trừ bỏ hai người bọn họ, chỉ còn những tên hạ nhân không biết võ công. Chỉ sợ bọn họ bây giờ cũng còn chưa nghe được động tĩnh trong này, càng không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Không nghĩ tới nội công của Giản trưởng lão này lại thâm sâu đến vậy. Mục Kỳ cắn răng chống đỡ, lại không biết vì sao thể lực của mình dần dần đã chống đỡ hết nổi, thân thể như nhũn ra, trong lòng thầm kêu không xong.

“Có phải hay không cả người đã bắt đầu khô nóng vô lực? Ha ha ha ha! Tiện nhân! Nghiệt chủng! Ta vốn đã nể tình Linh Nhi bỏ qua cho ngươi, ngươi lại cả gan đến trêu chọc ta! Đây là do ngươi tự tìm!” Giản trưởng lão cười to tiến về phía trước, duỗi tay cầm lấy tay phải của Mục Kỳ, bẻ ngoặc ra phía sau.

“A!” Mục Kỳ thét lớn một tiếng, mạnh mẽ nhấc chân đạp văng Giản trưởng lão, đỡ lấy vai phải nhảy ra xa, trên vầng trán của y lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng thêm ửng hồng. Y căm tức nhìn Giản trưởng lão đầy uất giận, thân mình thẳng tắp tựa vào bàn trúc bên cạnh, “Ngươi đã kê đơn cho ta từ khi nào?”

“Dược? Đó chỉ có bọn Trung Nguyên các ngươi mới dùng thôi!” Giản trưởng lão toát miệng cười hắc hắc, bước từng bước một về phía Mục Kỳ, “Người U Đồ bọn ta đều chỉ dùng cổ, lúc vừa mới cùng ngươi đối chưởng ta đã nhanh chóng hạ một loại dục cổ lên người ngươi. Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời làm cho ta thoải mái, ta sẽ khiến ngươi chết một cách thống khoái, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi càng thống khổ!” ( lão zà khốn kiếp ko nên nết)

Mục Kỳ khinh thường nhổ về một ngụm, “Ta trước khi đi đã nói cho những người khác biết, ngươi không sợ sau khi giết ta sẽ làm thế nào công đạo với mọi người sao!?”

“Ha ha ha ha ha ha! Ta sợ cái gì công đạo! Ta một thân một mình, không thê không con không cha không mẹ, cũng chẳng có sư đồ, ta cần gì phải sợ!? Ta sống lâu như vậy đã sớm sống đủ! Vào một khắc Linh Nhi rời đi kia, cuộc sống của ta đã không còn ý nghĩa. Hôm nay giết ngươi, một mệnh của ta cũng sẽ hiến dâng cho Xà Tổ! Dù sao U Đồ ta cũng không thể để cho một tên tạp chủng như ngươi làm tộc trưởng!” Giản trưởng lão nói xong thì lủi nhanh về trước, thân thủ tìm kiếm bắt lấy Mục Kỳ đã hoàn toàn vô lực, còn không ngừng thở dốc. Nhanh như chớp, lão ta liền vạch ra vạt áo trước ngực Mục Kỳ luồn tay vào sờ mó, vừa cúi đầu hung hăng cắn lên môi Mục Kỳ, định thâm nhập đầu lưỡi thăm dò.

“!” Mục Kỳ bị cổ độc làm cho mất hết sức lực, *** cuồn cuộn dâng trào. Võ công bị hạn chế đã khiến cho cả người y sớm mềm nhũn, nay bị Giản trưởng lão khống chế trong tay, thật tình là giãy không ra nổi. Tới khi đôi môi bị áp lên, trong mắt y cơ hồ đã phun ra hỏa. Y lúc này chỉ biết hung hăng cố sống cố chết cắn một ngụm lên đầu lưỡi Giản trưởng lão. Khi cảm nhận được mùi máu tươi tràn lan khoang miệng, y lập tức bị mạnh mẽ đẩy ra, một cái tát “ba” một phát vang lên bên tai, lực lượng mãnh liệt kia đã làm tầm nhìn của Mục Kỳ trong nháy mắt hoàn toàn biến đen.

“Tiện nhân! Hôm nay ta sẽ thượng ngươi! Nương ngươi là vị hôn thê của ta, vốn còn thiếu ta một hồi hôn lễ. Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi trả món nợ của mẹ ngươi!” Giản trưởng lão lau đi máu tươi ở khóe miệng, nhìn Mục Kỳ lửa giận tràn lan trong ánh mắt, lãnh giọng cười nói.

Làm như biết Mục Kỳ sẽ ra sức chống cự, lão ta cũng không tiếp tục hôn môi y, mà là đem cánh tay trái cùng tay phải đã bị trật khớp của Mục Kỳ kiềm chặt nâng lên đỉnh đầu. Cả người Mục Kỳ bị đặt ở trên bàn, lão ta cũng lập tức đè lên ngực y xé rách vạt áo phía trên, rồi lại cầm những mảnh vụng kia nghiền nát. Kể cả khố tử cũng bị xé rách đến không còn hình dạng, theo sau lão ta liền tham nhập vào nơi ẩn mật phía dưới của Mục Kỳ.

“!…” Nơi ẩn mặt trừ bỏ lần đầu tiên được Bộ Hoài Viễn đụng chạm thì liền chưa từng làm qua tính sự bao giờ nữa, Mục Kỳ ngay lúc này chỉ cảm thấy từ trong đáy lòng nổi lên một trận ghê tởm sâu sắc. Y cắn chặt môi, không có phát ra một tia tiếng vang, tuy là cả người vô lực, nhưng lại vẫn không ngừng đề khí giãy dụa vặn vẹo. Ẩn nhẫn vài tiếng thở dốc, y nhìn chằm chằm vào Giản trưởng lão, giọng đầy căm hận, “Giản! Đức! Diệu! Ta chưa từng muốn mệnh của ngươi, ngươi lại tâm ma thành điên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Giản trưởng lão chọn khóe miệng tà tà cười rộ lên, chỉ tiếp tục sờ soạng nơi tư mật phía sau của Mục Kỳ đã gần ba năm chưa từng được sử dụng khai phá qua. Sau đó lão lại thu hồi tay, từ một phía kiềm chế Mục Kỳ, một bên lui ra cởi y phục của mình. Cũng không làm bất luận bôi trơn cùng tiền hí gì, lão ta liền lôi phân thân đã cứng rắn của mình, nhanh chóng đâm thẳng vào cửa huyệt của đối phương.

Trái tim của Mục Kỳ như đông cứng lại, giãy dụa càng thêm lợi hại, hốc mắt mãnh liệt mở to mà trừng lớn. Tuy rằng một đại nam nhân như y cũng không coi trọng cái gì gọi là trinh tiết, nhưng nghĩ đến bị người khác đặt ở dưới thân, y liền không thể ức chế được cảm giác ghê tởm. Tự tôn của y kiêu ngạo của y đều không cho phép chuyện tình như vậy sẽ phát sinh!

Hạ thể tựa hồ có chút cảm giác bị đỉnh mở xé rách mãnh liệt truyền đến, tuy vật kia chưa hoàn toàn tiến vào, cũng đã làm cho Mục Kỳ không thể chịu đựng được. Y nhắm mắt lại, không hề làm ra những giãy dụa vô dụng, chỉ hung hăng cắn chặt đầu lưỡi, kích thích cảm nhận đau đớn sâu sắc của mình. Theo sau y liền mạnh mẽ tụ tập nội lực trong cơ thể, không hề áp chế nội tức cuồn cuộn, há mồm đối lão già khốn kiếp đang nhe răng cười gian trước mặt phun ra một ngụm máu tươi thẳng vào mặt lão. Thừa dịp Giản trưởng lão giật mình phản ứng, y liền mạnh mẽ giãy ra tay trái, đánh vào ngực của lão, làm cho đôi bên đều bay đi một khoảng cách. Tiếp theo y liền bất chấp thân mình chật vật, thừa dịp hơi thở còn chưa đoạn, nhanh chóng hướng ngoài cửa bỏ chạy.

Giản trưởng lão sau khi chịu một chưởng của Mục Kỳ đã bị thương nặng. Lão ta vốn nhập ma nên mới gia tăng công lực đột ngột như vậy, nay lại bị thêm một chưởng đánh vào ngực, nhất thời nội công tan rã. Nhưng cho dù đã bị trọng thương, giờ phút này lão ta cũng so với Mục Kỳ mạnh hơn một ít. Mang theo biểu tình vặn vẹo như ma quỷ, lão ta liền đuổi theo Mục Kỳ, hung hăng giật lấy đuôi tóc dài của y, dùng sức đem người đánh ngã lên trên mặt đất. Vài khắc sau lão ta lại ôm ngực đứng ở một bên, cười gằng từng tiếng, hung hăng nhấc chân đạp lên ngực Mục Kỳ, “Chạy này! Ha ha ha ha! Tiện nhân!”

“Ngô!” Mục Kỳ cong người phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng không khỏi có chút thầm oán Ảnh Thập. Thời gian ra ngoài hôm nay cư nhiên lại dài như vậy, nếu hắn đã trở lại thụ ốc hẳn là đã trông thấy lời nhắn của y rồi tìm đến đây. Nhưng nếu Ảnh Thập còn không đến, y có lẽ sẽ mau chóng chống đỡ không nổi nữa! 

Mục Kỳ cong ngón tay trái, đâm thẳng vào mặt, bắt buộc phải giữ vững tinh thần. Ánh mắt hiện giờ đã bị mồ hôi cùng cơn đau đớn làm cho có chút mờ mịt, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy Giản trưởng lão lại nâng chân lên, tựa hồ muốn đạp vào người y.

Đột nhiên một trận gió mạnh bất ngờ cán quét qua, làm cho Gản trưởng lão đang đứng ở bên người Mục Kỳ bị hất tung bay về phía sau, đập mình lên trên tường trượt dài xuống. Theo sau một đạo nhân ảnh nghịch quang chạy vào gian phòng, Mục Kỳ còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng đối phương, chỉ cảm thấy một kiện áo choàng đã được khoác lên người y, kế tiếp liền được một người ôn nhu cẩn thận ôm lên khỏi mặt đất.

Mục Kỳ giương mắt nhìn lại, người đang ôm y dĩ nhiên chính là Bộ Hoài Viễn ba năm chưa từng gặp mặt. Lúc này gương mặt đối phương đã đen như mực tàu, ánh mắt trầm tĩnh đáng sợ, nhìn lão già ngã ở chân tường liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt, rồi dùng thanh âm cực thấp cực lãnh nói với Ảnh Thập đang đứng ngoài phòng, “Ảnh Thập, chặt đứt hai tay hai chân của lão, khoét mắt, cắt mũi, gọt tai, rồi tiếp tục cắt đứt từng mảnh từng mảnh thịt cảu lão! Không được làm cho lão chết trước!”

“Dạ!” Thanh âm đáp lời Ảnh Thập lập tức truyền đến từ ngoài cửa.

Mục Kỳ có chút không dám tin nâng lên tay trái sờ sờ khuôn mặt của Bộ Hoài Viễn, kinh ngạc lẩm nhẩm, “Hoài…Viễn?”

“Là ta.” Bộ Hoài Viễn cúi đầu, ánh mắt hết sức thâm tình, thanh âm cũng không lạnh lùng như hồi nãy, mà mang theo một giọng điệu ôn nhu như gió xuân, còn mang theo chút đau lòng, “Thực xin lỗi Tiểu Kỳ, ta đã tới trễ, ta trước mang ngươi trở về.”

Mục Kỳ nhợt nhạt cười, thả lỏng tinh thần cùng tâm tình vẫn luôn buộc chặt, rồi quay đầu ngã vào trong lòng Bộ Hoài Viễn. Bộ Hoài Viễn thập phần mềm nhẹ ôm Mục Kỳ, xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa, hắn ngừng lại một chút, đối Ảnh Thập đã tiến vào phòng, thản nhiên nói một câu, “Làm cho lão ta sống không bằng chết.”

“Dạ!”