Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 33




Một khắc khi xoay người rời đi, trong lòng Mục Kỳ đã suy nghĩ, y không phải đi chịu chết. Tuy rằng bước đi này rất hung hiểm, nhưng đây là vì sinh cơ của hai người bọn họ.

Nghe ngóng phương vị một chút, Mục Kỳ liền hướng về vị trí của đám người cách đó không xa mà lao đi. Đợi đến khi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, y mới dừng lại, rồi từng chút từng chút một chuyển sang hướng khác trong cánh rừng mà bôn tẩu. Y biết đám người đuổi theo bọn họ cũng không quá nhiều người, không bằng số nhân thủ ở Duyên Quốc lần trước. Chỉ cần y gây ra một ít động tĩnh bên này, đem đám người kia dụ qua đây, như vậy Bộ Hoài Viễn bên kia sẽ an toàn rồi.

“Bên này, truy!” Phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm, Mục Kỳ nhíu mày, đề khí tăng thêm tốc độ.

Đây là lần thứ ba y chống lại nhóm người này. Vốn y còn chưa nhớ ra được, nhưng hôm nay lúc lôi kéo Bộ Hoài Viễn chạy trốn y mới nhớ đến toàn bộ sự việc. Lần trước tại Duyên Quốc cùng với lần hai mươi năm trước tại Thịnh Kinh gặp phải gã đàn ông điên cuồng muốn bắt y, đều là cùng một kiểu trang phục với đám người này, nghĩ đến bọn hắn chắc chắn là đồng bọn của nhau. 

Nhớ đến một hồi tại Duyên Quốc kia, khi nghe được những lời tên đầu lĩnh nói, y biết được mọi chuụên tựa hồ là bởi vì khối ngọc bài trên người y có quan hệ gì đó với bọn chúng. Ngọc bài là di vật mà nương của y lưu lại, nương nói đây là ngọc bài gia truyền, chẳng lẽ y thật sự là “thánh tử” như trong lời bọn họ nói!? Nhưng vô luận như thế nào, nhóm người này tựa hồ chỉ cần khối ngọc bài kia. Mậc kệ là năm đó hay là lần tại Duyên Quốc, lúc bọn chúng ra tay với y cũng chưa từng lưu tình, một khi đã như vậy, y càng không thể để cho bọn chúng được như nguyện.

Nhóm người này làm việc phi thường cẩn thận, cũng phi thường sạch sẽ lưu loát. Lúc trước tại Duyên Quốc, đội nhân mã mà y mang theo cơ hồ đều đã bị chúng giết chết toàn bộ, đối phương lại ngay cả một ít dấu vết cũng không lưu lại. Bây giờ nếu tùy tiện chống lại, dựa vào tình huống hiện tại y chỉ có một đường chết mà thôi. Bởi vậy mặc dù y hận không thể đem những người này bắt lấy toàn bộ, nghiêm hình bất cung, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể trốn tránh.

Lúc ấy vừa ra khỏi cửa thành được một khoảng không xa lắm, y liền phát hiện có điều không đúng. Nhưng đối phương đã bất ngờ vây quanh bọn họ từ phía sau, làm cho hai người họ không thể trực tiếp trở về thành, chỉ có thể chạy vòng quanh rừng cây này hết nửa ngày. Cũng may y vừa nãy đã đem giấu Bộ Hoài Viễn ở một vị trí gần cửa thành, nếu ảnh vệ tìm tới nơi sẽ rất nhanh phát hiện được hắn. Mà y chỉ cần ngăn chặn đám người này, đợi đến hừng đông, hẳn là có thể thoát thân. Nếu đến hừng đông, ảnh vệ còn chưa tìm đến… như vậy y thật sự là đã quá vô dụng rồi!

Mục Kỳ thầm hừ lạnh một tiếng, rồi đề khí tăng nhanh cước bộ chạy về phía trước. Một bên chạy, một bên Mục Kỳ vẫn không quên chú ý chung quanh, âm thầm nhớ kỹ những nơi có thể lẫn trốn. Nếu như đến cuối cùng y có thể bỏ rơi được đám người này, trái lại có thể tìm một chỗ trước nghỉ tạm nửa khắc. Lại nói tiếp, tên dẫn đầu của đám người bọn họ lần trước dường như không có tới thì phải?

“Ngô!” Đột nhiên, thân mình của Mục Kỳ không ngừng run rẩy, bước chân cũng trở nên loạng choạng, suýt nữa đã không thể đứng vững. Một tay vịn lấy thân cây thở dốc, một tay lại đè giữ chiếc bụng đã trĩu xuống, Mục Kỳ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cục cưng ngoan nào, trăm ngàn đừng nháo, nghe lời.”

Nhưng mà lần trấn an này tựa hồ không có tác dụng gì, cảm giác trụy xuống càng lúc càng sâu sắc và mạnh mẽ hơn. Nhưng nghe thấy thanh âm phía sau càng lúc càng đến gần, Mục Kỳ biết bản thân không thể tiếp tục chần chờ ở đây nữa. Cắn răng một cái, đỡ lấy bụng, y lại cố sức chạy về phía trước.

“Ách… Hô…bảo bảo, ngươi tái chống đỡ một hồi được không? Cha mang theo bọn họ đi xa một ít, sau đó chúng ta cùng nhau trốn đi đợi phụ thân ngươi đến…Ngô… A…” Mục Kỳ một bên chạy một bên vuốt bụng lại vừa không ngừng nhẩm đọc trấn an cục cưng trong bụng. Nhưng đúng lúc này, một cơn đau đớn mãnh liệt đột nhiên truyền đến từ bụng, đã làm cho y còn chưa kịp nói hết câu đã thầm kêu một tiếng. Cước bộ không xong thiếu chút nữa đã khiến y ngã xấp xuống. May mắn đúng lúc này, y lại phản ứng kịp thời chụp lấy thân cây gần nhất để ổn định thân hình.

“Ngươi…Ngươi thật sự là không ngoan…Ngô…” Mục Kỳ thấp giọng thở hổn hển, thanh âm ẩn nhẫn từ kẽ răng toát ra ngoài. Trên mặt của y lúc này đã đổ đầy mồ hôi cùng nét thống khổ hiện rõ, nhưng y không thể dừng lại. Phần bụng thật sự rất đau, Mục Kỳ chỉ có thể bán ôm bụng, một đường lảo đảo chạy đi. Cũng may tuy cơn đau đớn hiện tại so với lần trước càng dữ dội càng lâu hơn, nhưng lại không khiến cho Mục Kỳ chịu đựng quá nhiều. Trong tình huống người phía sau lưng còn chưa đuổi kịp, cảm nhận đau buốt sâu sắc kia dần dần có xu hướng bình lặng trở lại. Tuy rằng phần bụng dưới vẫn còn hơi quặng đau, nhưng cũng không đến nổi phiên giang đảo hải như vừa nãy.

Mục Kỳ thừa dịp cảm giác nơi bụng còn có thể chịu được, một tay hung hăng ôm lấy lấy phần bụng đã trĩu xuống rõ ràng, một mặt lại đề khí nhảy lên, sử dụng khinh công chạy đi thật nhanh.

“Ở bên kia!!” Phía sau vọng đến một trận kinh hô, tiếp theo là thanh âm chạy đến của đám người kia, tuy rằng không quá lớn nhưng y vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Sắc mặt của Mục Kỳ nhất thời căng chặt, tả hữu nhìn chung quanh một vòng. Mặc dù địa hình trong rừng rậm có rất nhiều trở ngại, nhưng nếu muốn tìm một nơi để trốn, trong lúc nhất thời y cũng rất khó có thể kiếm được một sơn động vừa an toàn lại ẩn mật. Lúc này, Mục Kỳ chỉ có thể dần dần trượt xuống một sườn dốc, đem toàn bộ thân mình bảo phủ trong bủi cỏ nơi đáy dốc.

Bên tai truyền đến tiếng người càng lúc càng lớn, Mục Kỳ ngừng thở, gắt gao đè giữ phần bụng đang không ngừng xao động của mình, một mặt ra sức đề phòng chuẩn bị một khi đối phương phát hiện, y sẽ lập tức tiên hạ thủ vi cường.

“Bẩm báo đại nhân, bên này vẫn chưa phát hiện được gì, hay chúng ta tiếp tục đi về phía trước vừa tìm kiếm?” Bên sườn núi truyền đến thanh âm, là một người trong số bọn chúng đang bẩm báo tình huống với tên cầm đầu.

“Thánh tử hẳn là còn ở gần phụ cận, tái cẩn thận tìm kiếm một phen đi!” Một đạo thanh âm phi thường ôn hòa vang lên, Mục Kỳ ngưng thần đánh giá, hình như không quá giống với thanh âm của ngươi nọ lúc ở Duyên Quốc? Hay là đám người lần này đến không phải là cùng một nhóm với những trên trước đó?

Ngay tại thời điểm Mục Kỳ đang nghi hoặc trong lòng, thì cơn đau vất vả lắm mới bình ổn nay cư nhiên lại đánh úp tới. Mà cơn đau lúc này so với vài lần trước lại càng nghiêm trọng hơn. Đứa nhỏ trong bụng dường như đang thực sốt ruột muốn chui ra nên cứ không ngừng quẩy đạp, thẳng tắp đi xuống phía dưới. Mục Kỳ chỉ cảm thấy một trận tê tâm liệt phế, cơn đau đớn từ bụng cũng bắt đầu lan tràn ra toàn thân. Cả khuôn mặt của y đều đã trắng bệch, hai tay dùng hết khí lực đè lại phần bụng của mình, ngay cả hô hấp đang kìm nén nãy giờ vẫn chống đỡ không được mà rối loạn.

“Hử?” Tên đầu lĩnh ở bên sườn núi đột nhiên phát ra một tiếng lẩm bẩm nghi hoặc.

Mục Kỳ không nhìn thấy được người kia, nhưng lại bị một tiếng kinh ngạc này dọa cho giật nảy mình. Nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, y chỉ có thể gắt gao nhắm hai mắt cắn chặt môi, gắng gượng đem cơn đau đớn nơi bụng áp chế, không để phát ra một tiếng động nào nữa.

“Đại nhân?”

“Ân… Không có gì, tìm được rồi sao?” 

“Hồi đại nhân, không có, thánh tử đại nhân võ công cao cường, sợ là đã đi trước một bước.”

“Ân, một khi đã như vậy, lại hướng sâu vào bên trong truy đuổi, cần phải tìm được thánh tử.” Người nọ làm như suy nghĩ một chút, ôn thanh lên tiếng.

“Dạ!”

Thanh âm huyên náo dần dần tắt liệm, Mục Kỳ biết hẳn đám người kia đã đi về phía trước. Lúc này, tinh thần vẫn căng chặt nãy giờ mới trầm tĩnh lại một ít, tiếp theo đó một cơn đau đớn như sóng vỗ nháy mắt xâm nhập vào tận sâu tâm trí của y.

“A! … Ngô!” Mục Kỳ nhịn không được kêu thành tiếng, rồi ngay sau đó lại vội vã bưng kín miệng mình. Những người đó còn không có đi xa, y không thể ở lại nơi này! Tuy rằng hai chân đã muốn đau đến run lên, Mục Kỳ vẫn cố gắng giãy dụa đứng dậy.

Những người đó đã chạy đến phía trước, nhất thời nữa khắc cũng sẽ không quay đầu. Y phải thừa dịp này tìm một chỗ trốn đi trước, không biết ảnh vệ có hay không tìm được Hoài Viễn… Tuy rằng y đã dẫn dắt đám người kia rời đi, cũng không biết Hoài Viễn một mình bị để lại chỗ kia, có thể gặp nguy hiểm gì hay không? Hiện tại đám người kia đã chạy vào sâu trong rừng, đây đúng là thời cơ rất tốt, nếu y hiện tại vội vàng trở về, có lẽ còn kịp nhân cơ hội này mang theo Hoài Viễn trước chạy vào trong thành hội họp cùng nhóm ảnh vệ đi?

“Bảo bảo, ngươi…tái nhịn một chút…” Mục Kỳ vịn lấy thân cây, một tay lại đỡ lấy chiếc bụng nặng trĩu, dáng đi lung lay như sắp té ngã.

“Thánh tử đại nhân, là ngài sao?” 

Mục Kỳ đang chịu đựng cơn đau nhức đi tới, đột nhiên phía sau lại vang lên thanh âm vừa nghe thấy ban nãy. Trong lòng cả kinh, Mục Kỳ liền xoay người ra phía sau, nhìn đến một thân ảnh ăn mặc trang phục kỳ dị đang đứng ở cách đó không xa, đối mặt với mình, phía sau còn có một vài người ăn mặc đồng dạng như đối phương, Mục Kỳ không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nguyên lai người nọ vẫn không có rời đi. Bọn họ là đang cố ý chờ y ở nơi này sao? Trong lúc nhất thời, Mục Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng trào lên một trận lửa giận, cũng không quan tâm đến người nọ muốn nói cái gì nữa, liền đề khí né ra một bên.

“Thánh tử đại nhân, ta là tới đón ngài, ngài…” Người nọ thấy Mục Kỳ định rời đi, cũng vội vã nhảy người đuổi theo, một bên vẫn ôn thanh mở miệng.

Ngữ khí lẫn thái độ của người nọ đều so với tên đầu lĩnh mà Mục Kỳ chạm trán tại Duyên Quốc tốt hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì những việc làm của nhóm người kia tại Duyên Quốc đều tàn bạo bức nhân, cùng với hình ảnh không ngừng ép sát y tới đường chết của tên đầu lĩnh, nên Mục Kỳ đối với đám người ăn mặc đồng dạng trước mắt đã sớm có địch ý. Cảm thấy phía sau có người đuổi theo, không chút suy nghĩ, Mục Kỳ liền ngược trở về, ngưng lực đánh ra một chưởng, theo sau lại nhấc chân đá vào đối phương.

Mà võ nghệ của người trước mặt so ra cũng không bằng với người lần trước. Khó khăn tránh thoát công kích của Mục Kỳ, người nọ vội vàng lên tiếng: “Thánh tử đại nhân, tình huống thân thể của ngài hiện tại không nên tái động võ. Ta không có ác ý, thánh tử đại nhân mau dừng lại!”

Mục Kỳ vừa động liền dẫn phát hậu quả. Chính là phần bụng vốn đã lay động lợi hại này càng thêm quay cuồng đau nhức. Cho dù cách một lớp quần áo, y đều có thể nhìn đến phần xao động rõ ràng trên mặt da bụng.

Mục Kỳ tay trái gắt gao đè lại phần bụng đã muốn bắt đầu trở nên cứng rắn, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn nghe không lọt tai bất kì điều gì người kia nói. Y chỉ thầm nghĩ phải nhanh chạy thoát thân, đem nội lực toàn thân ngưng tụ rồi lại huy ra một chưởng.

Người nọ thấy Mục Kỳ đang hợp lực, vẻ mặt liền ngưng trệ. Dùng toàn lực tiếp được một chưởng này, nội lực tương giao, trong nháy mắt đó, hai người đều thoái lui về phía sau vài bước. Người nọ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng xanh được tùy tùng phía sau vội vàng tiếp được. Mục Kỳ bên này mặt cũng không còn chút huyết sắc, máu tươi đỏ sẫm liền theo khóe miệng chảy xuống.

Thừa dịp đám người kia đều đang chú ý đến người nọ, Mục Kỳ mượn lực lui về phía sau, dưới chân đạp lên một điểm tựa đề khí bay đi. Y vừa nãy đã dùng đến mười phần lực đạo, một khắc giao chưởng kia y chỉ biết, võ công của đối phương kém y đến một mảng lớn. Mà một chưởng lực vừa nãy tuyệt đối đã làm cho người nọ bị thương nặng, nhất thời cũng không thể đuổi kịp đến.

Nhưng bay được một khoảng, Mục Kỳ liền chống đỡ không nổi nữa té ngã trên đất, phun ra một ngụm máu tươi. Nội tức xáo động không phải điều khó chịu đựng nhất, mà giờ phút này đây cảm giác như tất cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều xoắn bệnh cùng một chỗ với nhau, đã làm cho Mục Kỳ nhịn không được co rút cả người. Y không phải cái gì cũng đều không hiểu, thật chất từ nãy đến giờ, cơn đau bụng sinh càng ngày càng đến thường xuyên, cũng càng lúc lại càng mãnh liệt hơn. Y biết đứa nhỏ đã sớm khẩn cấp muốn đi ra, vốn y còn tin tưởng bản thân có thể chống đỡ quay trở về được. Nhưng vừa nãy mới đối chưởng, y đã muốn tiêu hao hết nội lực của mình. Hơn nữa lại vì quá cố sức mà bị phản phệ, nay y chỉ là nỏ mạnh hết đà. Hiện tại, bất luận một người nào chỉ cần biết chút võ công đều có thể dễ dàng bắt được y. Y rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi đến lúc quay trở lại nơi đã cùng Bộ Hoài Viễn tách ra vừa nãy.

Không có thời gian, thật sự nếu không tìm được một chổ để sinh đứa nhỏ, có lẽ y cùng bảo bảo đều sống không được. Mục Kỳ trong mắt hiện lên một chút ngoan tuyệt, dùng hết khí lực cuối cùng giãy dụa đứng dậy, lê bước chân nặng trĩu hướng tới một sơn động gần nhất.