Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 32




Sắc trời dần tối, trong rừng cây yên tĩnh, hai đạo nhân ảnh đang ở giữa cánh rừng âm u không tiếng động bỏ chạy. Người chạy ở phía trước, một tay đang đỡ lấy chiếc bụng cực đại của mình, một tay thì lôi kéo người phía sau, bước chạy như bay. Mà người còn lại theo sát ở sau, tuy rằng bước đi rối loạn, nhưng vẫn thủy chung duy trì tốc độ bắt kịp người đằng trước. Hai người tựa hồ như đang lẩn trốn cái gì.

Thái dương dần dần hạ xuống, rừng cây vì không có đèn đuốc nên có vẻ càng u ám hơn, ngay cả con đường trước mắt cũng đã bắt đầu không thể nhìn thấy rõ, làm cho tốc độ bỏ chạy của hai bóng người kia không khỏi giảm bớt.

“Ách!” 

Đột nhiên, người ở phía trước không biết vấp phải vật gì, làm cho cánh tay đang đở lấy bụng không khỏi buông lỏng ra vịnh vào cây đại thụ, phát ra tiếng kêu đau đớn. Dù vậy một bàn tay còn lại vẫn luôn siết chặt lấy tay người phía sau.

“Tiểu Kỳ!” Người theo phía sau nghe được thanh âm này, thần sắc lập tức thay đổi. Hắn bước lên phía trước ôm lấy thân thể của người trước mặt, thấp giọng kêu lên. Đây đúng là thanh âm ôn nhu đến cực điểm của Bộ Hoài Viễn, còn mang theo một sự lo lắng rõ rệt, mà người chạy ở đằng trước cũng chính là dựng phu Mục Kỳ. Lúc này, sắc mặt của Mục Kỳ đã trắng bệch như giấy, cả người đều tựa vào thân cây lấy sức. Bộ Hoài Viễn thì đứng ở một bên giúp đỡ, trên mặt là sự bối rối chưa bao giờ xuất hiện qua.

“Ta không sao, đi mau.” Sau khi Mục Kỳ ổn định thân mình, liền hướng Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, rồi lôi kéo Bộ Hoài Viễn tiếp tục chạy về phía trước.

Mục Kỳ một bên nắm lấy tay Bộ Hoài Viễn chạy băng băng, một bên lại lặng lẽ lấy tay gắt gao đè giữ bụng của mình. Chút kinh hoảng vừa nãy, dường như đã làm cho đứa nhỏ trong bụng hoảng tỉnh, hiện tại bụng y lại có chút ẩn ẩn đau. Mục Kỳ cắn chặt môi, phần trán đã bắt đầu nhể nhải mồ hôi, nhưng y vẫn cố gắng chạy về phía trước. Cũng may cơn đau đớn này cũng không quá mãnh liệt, chỉ một lúc sau phần bụng dưới cũng đã êm dịu hơn.

Cảm thấy cơn đau đớn đã dịu bớt, Mục Kỳ liền âm thầm thở ra một hơi dài, cũng dần dần tăng nhanh tốc độ. Không còn thời gian, bọn họ phải mau chóng hội họp với nhóm ảnh vệ, bằng không sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ đến đây ngực Mục Kỳ liền cứng lại, nếu không phải y nhất thời sơ xuất, bọn họ hiện tại cũng sẽ không chật vật như vậy!

Nhóm người của Mục Kỳ căn bản đã đến Cẩm Xuyên vào hai ngày trước, cũng trước một bước tới nơi để hội họp cùng nhóm ám vệ. Nhưng như y sở liệu, nhóm người phái đi trước đều đã điều tra theo đủ hướng, nhưng tại Cẩm Xuyên này căn bản không có ai biết đến hòn đảo Vô Âm kia. Mọi người hết đường xoay xở, cuối cùng chỉ có thể quyết định dựa theo kế hoạch nguyên bản trực tiếp rời bến.

Vịn vào cớ phải rời bến gấp, trái lại việc mua thuyền cũng diễn ra phi thường thuận lợi. Nhưng Bộ Hoài Viễn lại lo lắng y đã mang thai gần tám tháng, nên đã yêu cầu hãy đợi thêm một khoảng thời gian, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi nói sau. Bọn họ vì chuyện này mà thiếu chút nữa đã nổi lên tranh chấp, cuối cùng vẫn là do Lý Nhạc ra mặt cam đoan, hiện tại cũng không còn bao lâu nữa, đứa nhỏ sẽ sinh ra, y mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, bọn họ đã gặp phải cố nhân trước tiên, làm dẫn đến cục diện đào vong như hiện tại. Vốn hôm nay, bọn họ sẽ ra bên ngoài tản bộ, vừa tìm hiểu tin tức về Vô Âm đảo như thường lệ. Nhưng lúc đi trên đường, khi y gặp thoáng qua một vài người ăn mặc kỳ dị, trong lòng liền ẩn ẩn có một chút cảm giác quen thuộc. Lúc ấy y đã định đuổi theo bọn chúng, lại không nghĩ rằng đối phương đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ mắc câu mà thôi. Ngắn ngủi trong nháy mắt, bọn chúng đã ngăn cách hai người họ cùng nhóm ảnh vệ, lại mang theo bọn họ hướng ra ngoài thành. Chờ đến khi y phát hiện mọi chuyện có điểm bất thường, đối phương đã trước sau vây quanh bọn họ. Nếu chỉ có một mình y, hiển nhiên y vẫn có thể phá vây chạy ra. Nhưng Bộ Hoài Viễn bên cạnh lại không có võ công, nên y chỉ có thể mang theo người bỏ chạy càng nhanh càng tốt.

Mục Kỳ phẫn hận cắn chặt răng. Một lần hai lần, đây đã là lần thứ ba bởi vì những người này mà y lai gặp phải phiền toái. Trong lòng y nhất thời nổi lên một cổ lữa giận giống như muốn đốt sạch cây cối khắp núi rừng này.

“Tiểu Kỳ, ngươi buông ta ra trước, dùng khinh công bay trở về tìm Lý Nhạc, rồi lại kiếm nhóm ảnh vệ sau đó hãy quay về tìm ta.” Bộ Hoài Viễn vẫn chú ý đến Mục Kỳ, từng nhất cử nhất động của đối phương hắn đều rõ như lòng bàn tay. Vừa nãy, hắn cũng đã nhìn thấy hết thần sắc thống khổ của Mục Kỳ. Nghĩ đến Lý Nhạc từng nói qua ngày sinh của Mục Kỳ chỉ còn cách khoảng một hai hôm, trong lòng hắn đột nhiên như ngộ ra điều gì, sau đó liền mở miệng khuyên giải.

“Không được! Nếu những người đó mà tìm được ngươi thì làm sao bây giờ?” Mục Kỳ không hề nghĩ ngợi liền từ chối thẳng thừng, y tuyệt không thể lại bỏ hắn ở lại nơi này! Mục Kỳ theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay của người kia, y đã nhớ ra được toàn bộ, thời gian ở tại Duyên Quốc, cùng với… khoảng thời gian cùng Bộ Hoài Viễn hai mươi năm qua. 

Y cũng chưa từng nghĩ tới, chuyến đi này sẽ có kết quả như vậy. Cho dù đã nhớ được trước kia, nhưng những điểm vụn vặt của hai người trong khoảng thời gian này y cũng đều không hề quên. Thật vất vả mới dựa vào gần đối phương thêm một lần nữa, thật vất vả mới quay trở lại sự thân mật như trước đây, y làm sao có khả năng sẽ tái phạm một sai lầm đồng dạng cơ chứ!?

Năm đó, Bộ Hoài Viễn vì cứu y mới một mình lưu lại, lúc ấy đối phương cũng bảo y đi về trước tìm người như thế này. Nhưng chờ y mang theo cứu viện quay lại, Bộ Hoài Viễn đã nằm trên mặt đất hấp hối. Lúc này đây, y tuyệt sẽ không để đối phương lưu lại như thế nữa. Huống chi Bộ Hoài Viễn hiện tại đã như chỉ mành treo chuông, hắn lại không còn võ công, y như thế nào có thể buông tay được!?

“Tiểu Kỳ, chúng ta hai người cứ chạy như vậy sẽ không xong. Ngươi chớ quên trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ, hơn nữa, ngươi vừa nãy hẳn là đau bụng sinh, nghe lời ta đi!” Thanh âm của Bộ Hoài Viễn trước sau vẫn ôn nhu như một, nhưng lúc này lại mang theo thái độ kiên quyết không cho đối phương cự tuyệt.

Mục Kỳ nghe đối phương nói như thế mới chợt kinh sợ cảm thấy phần bụng vừa ẩn ẩn đau của mình có chút cảm giác trùng xuống. Liên tưởng đến cơn đau đớn hồi nãy, nguyên lai y đang trải qua cơn đau bụng sinh. Nghĩ đến lời căn dặn của Lý Nhạc trước đó, Mục Kỳ nhịn không được cắn cắn môi dưới. 

“Tiểu Kỳ, hiện tại còn kịp, ngươi đi về trước, nói cho ảnh vệ vị trí của ta, bọn họ rất nhanh có thể đuổi tới. Ngươi mang theo ta chạy như vậy cũng không được bao xa” Bộ Hoài Viễn dừng lại bộ pháp, nắm lấy tay Mục Kỳ, nghiêm túc nói.

“Không được!” Trong lòng Mục Kỳ lúc này đã rối loạn thật sự, như y vẫn khăng khăng cự tuyệt đề nghị của đối phương. Nhìn nhìn rừng cây tối như mực ở phía sau, Mục Kỳ cắn răng bảo: “Vừa nãy, chúng ta đã để lại tín hiệu, ảnh vệ rất nhanh sẽ đuổi tới. Chúng ta chỉ cần tránh thoát những người này là được. Ta đi rồi, ngươi một mình làm sao có thể bỏ chạy được?”

“Tiểu Kỳ, tin tưởng ta!” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ, ánh mắt thâm trầm, “Đây là phương pháp tốt nhất.”

“Không được! Ngươi lại một lần nữa bảo ta dẫn người đến xem ngươi đang nằm trong vũng máu sao?” Mục Kỳ gầm nhẹ, quay đầu lại, trên mặt mang theo nước mắt, còn nơi đáy mắt đang tích đầy sự đau xót.

Bộ Hoài Viễn ngẩn ra, mi gian khẽ nhíu lại, “Ngươi…nhớ ra được rồi!?”

“Đúng vậy!!” Mục Kỳ không hề do dự gật đầu, lại nghe thấy tiếng vang truyền đến từ xa xa mà Bộ Hoài Viễn không thể cảm ứng thấy, sau đó cúi đầu lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, cho nên sẽ không tái phạm sai lầm đó một lần nữa. Ta so với ngươi còn có một biện pháp tốt hơn.” Nói xong y lại đột nhiên ngẩng đầu, thân thủ điểm trúng huyệt đạo trên người Bộ Hoài Viễn, “Ngươi không phải vẫn luôn điều tra về nhóm người đã hại ta tại Duyên Quốc lần đó sao. Chính là bọn chúng, bọn chúng là hướng vào ta mà đến. Tuy rằng không biết bọn họ đến tột cùng là ai, nhưng ta đoán bọn họ hẳn là tộc nhân của nương ta, chỉ cần ta dẫn bọn họ rời đi. Nhất thời nửa khắc bọn họ sẽ không phát hiện được ngươi. Đợi đến hừng đông, ảnh vệ sẽ lần theo dấu vết chúng ta lưu lại, tự nhiên sẽ tìm được ngươi.”

Bộ Hoài Viễn bị điểm huyệt đạo, một chút động đậy cũng không thể, đang muốn mở miệng quát lớn lại bị Mục Kỳ điểm ngay á huyệt. Cái này thật sự là động cũng không thể động được, nói cũng nói không được, trong mắt chỉ còn sự kinh sợ tràn đầy. Mục Kỳ quay đầu tránh đi tầm mắt của đối phương, rồi đỡ Bộ Hoài Viễn trốn vào trong một bụi cỏ.

“Khối ngọc bài này là thứ mà bọn chúng luôn muốn tìm kiếm, ta sẽ đặt nó ở chổ ngươi. Ta trước sẽ dẫn đám người đó rời khỏi nơi này, bốn canh giờ sau, huyệt đạo sẽ tự cởi bỏ, đến lúc đó nếu ảnh vệ còn chưa tìm đến, ngươi hãy đi về trước dẫn người tới tìm ta. Ta sẽ chạy theo hướng bắc.” Mục Kỳ đem ngọc bài vẫn lưu giữ bên người nhét vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, sau lại cúi người khẽ hôn một cái lên môi Bộ Hoài Viễn, cười nói: “Lần này đổi thành ta là người sẽ chờ ngươi dẫn người tới tìm ta, nhất định phải tìm được ta.”

Bộ Hoài Viễn nằm ở trong bụi cỏ, cứ như vậy nhìn Mục Kỳ xoay người nhanh chóng nhập vào hắc ám, rồi lại một lần nữa chán ghét xoay chuyển thân thể vô dụng của mình. Thân thể của Tiểu Kỳ nay đã như vậy, làm sao có thể tránh thoát được những người đó? Cho dù có tránh thoát, ở dưới tình huống như vậy nếu sinh đứa nhỏ ra, Tiểu Kỳ biết phải làm sao đây? Bộ Hoài Viễn vô cùng sốt ruột, liều mạng muốn phá tan trói buộc nhưng lại chẳng có mảy may tác dụng. Không có võ công hắn làm sao có khả năng giải khai huyệt đạo cơ chứ?

Hắn biết võ công của Tiểu Kỳ hiện tại rất cao cường, hắn cũng hiểu được Tiểu Kỳ khi làm việc luôn luôn bình tĩnh. Cho dù tự lấy thân mình làm mồi câu dẫn dắt đối phương rời đi, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có việc gì, nhưng tình huống lần này sao có thể xem như bình thường được!? Nay Tiểu Kỳ lập tức sẽ sinh con, như thế nào có thể… Bộ Hoài Viễn gắt gao nhắm lại hai mắt, lại dùng hết khí lực toàn thân thử phá tan ràng buộc, khóe miệng thậm chí đều bị cắn nát, tràn ra chất lỏng màu đỏ.

Chỉ ngắn ngủi hai canh giờ, Bộ Hoài Viễn lại cảm giác so với hai mươi năm quá khứ còn muốn dài lâu hơn. Mỗi một khắc đều là dày vò, hắn không ngừng thử phá tan huyệt đạo đứng dậy, cho dù nhiều lần thất bại cũng không hề buông tha. Đến cuối cùng, bàn tay nguyên bản không thể động đậy đã có thể chạm đất, móng tay cũng gâm thật sau vào bùn đất. Có lẽ vì do chấp niệm quá sâu, mà phần võ công đã bị phế bỏ toàn bộ hai mươi năm trước của hắn đã có chút rục rịch. Tại giờ khắc này, Bộ Hoài Viễn lại cảm thấy chân khí trong cơ thể chợt hiện hữu, thẳng phá vỡ những nơi đang tắc nghẽn. Cả người mượn lực một chút liền ngồi dậy được, theo sau hắn lại phun một ngụm máu tươi ra đất, nhiễm đỏ một mảnh cây cỏ xanh biếc.

Vừa đứng lên, Bộ Hoài Viễn mới cảm thấy toàn thân mình đều đã ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi, mà mỗi một tấc xương cốt trên người đều đau đớn giống như bị hỏa thêu. Hắn biết, kim châm chi thuật của Nghiêm Tố đã thất bại, cổ nội lực vẫn lưu trứ trong cơ thể hắn năm xưa nay lại một lần nữa đánh sâu vào thân thể hắn. Nhưng mà hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ những điều này. Sau khi đứng dậy, hắn liền không quan tâm đến những thứ còn lại, mà liều mạng chạy về phương hướng cửa thành. 

Tiểu Kỳ đã dẫn dắt những người kia rời khỏi, hắn nay lại không có bất luận năng lực gì có thể giúp đỡ, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào thành dẫn người đến cứu viện. Cũng may, đoạn đường chạy trốn vừa nãy cũng không quá xa, vừa ra khỏi rừng cây hắn liền đụng phải nhóm ảnh vệ đang đi tìm người.

Thời điểm ảnh vệ nhìn thấy Bộ Hoài Viễn liền lập tức tiến lên đỡ lấy hắn. Theo sau Bộ Hoài Viễn liền xua tay đánh gãy lời một ảnh vệ muốn nói, “Cái gì đều không cần nói, trước dẫn người chạy đến hướng bắc tìm kiếm, cần phải tìm cho được Thừa tướng gia.”

Người người trong nhóm ảnh vệ đều đã nghiêm chỉnh trải qua huấn luyện, sau khi nghe được mệnh lệnh, bọn họ lập tức tản một nhóm người đuổi đến phương bắc. Những người còn lại liền chuẩn bị hộ tống Bộ Hoài Viễn đi về trước.

“Đem Lý Nhạc mang đến.” Bộ Hoài Viễn cự tuyệt ý tứ của ảnh vệ, phân phó mang Lý Nhạc tiến đến, theo sau liền quay đầu đi về hướng bắc.

“Hầu gia…” Trong nhóm ảnh vệ liền có người lo lắng mở miệng, tình huống của Bộ Hoài Viễn hiện tại thật sự không xong. Bọn họ thật sự lo lắng để cho Bộ Hoài Viễn ở bên ngoài như vậy, nhưng mà nói còn chưa nói hoàn câu thì bọn họ đã bị ngữ khí lạnh lẽo của Bộ Hoài Viễn đánh gãy, “Câm miệng, tăng số nhân thủ đuổi đến hướng bắc. Nếu nhìn thấy những người ăn mặc kỳ dị kia, vô luận chết sống toàn bộ đều bắt lại cho ta!”

Câu nói vừa dứt, đám người kia liền không cố gắng ngăn trở nữa, còn hắn cứ thế mà đi thẳng đến hướng bắc. Nhưng vào lúc này, Bộ Hoài Viễn cũng thật không ngờ, khi gặp lại Mục Kỳ hắn sẽ phải chứng kiến cảnh tượng đau xót như vậy.