Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 10: Dị biến




Sáng sớm ngày kế, trời còn chưa sáng hẳn, trên đường vẫn trống rỗng vắng tanh, chỉ có rải rác một vài tiểu thương đang lục tục bày sạp hàng của mình. Sau khi Mục Kỳ thức dậy liền phân phó thị vệ mau chóng chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì bọn họ đang trú ngụ tại một khách *** gần cửa thành, muốn ra khỏi thành cũng mất chưa đến nửa canh giờ, hơn nữa lần này những người đi theo đều là những thị vệ đã qua huấn luyện. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, mọi người rất nhanh đã chuẩn bị xong mọi thứ, thời điểm rời đi cũng rất im ắng, hoàn toàn không đánh thức bất kì khách nhân nào tại khách ***. 

Mục Kỳ một người một ngựa chạy ở trước dẫn đầu, phía sau một đội người đồng loạt theo sau. Thời điểm đến Duyên Quốc bởi vì phải hộ tống quan tài, nên đội ngũ còn phải chuẩn bị thêm xe ngựa, đến lúc trở về hiển nhiên nhẹ nhàng đi không ít. Mục Kỳ còn trực tiếp mệnh lệnh tất cả mọi người thay đổi sáng khoái mã. Cứ theo tốc độ này, chỉ mất khoảng một ngày một đêm là có thể đến biên cảnh Chiêu Quốc, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trước khi trời tối là có thể đến được Nghiệp Thành. Đến lúc đó, chỉ cần ở Nghiệp Thành đợi ảnh vệ tới hội hợp liền có thể chạy về kinh đô. Đột nhiên lại nghĩ đến người mà y đã chạm mặt tại khách *** hôm qua, tuy rằng người nọ chỉ xuất hiện ở khách *** một chút, về sau cũng không thấy mặt, nhưng Mục Kỳ luôn ẩn ẩn cảm thấy có chút kỳ quái, tựa hồ người nọ cũng không phải đơn giản như vậy. 

Đội ngũ đi đến giữa trưa thì có thị vệ tiến lên xin chỉ thị Mục Kỳ có dừng lại nghỉ ngơi hay không? Mục Kỳ sờ sờ con ngựa dưới thân, suy nghĩ một hồi liền đồng ý hạ trại ngay tại chỗ, nghỉ ngơi nửa canh giờ thì tiếp tục chạy đi.

Một đám người im lặng theo thứ tự dắt ngựa đi sang một bên cho ăn cỏ, sau đó vài phân đội tụ hội lại bắt đầu ăn lương khô. Mục Kỳ ngồi một mình ở trên tản đá lớn, lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn. Tuy rằng không có ý định muốn ăn, nhưng nghĩ đến kế tiếp còn có một quảng đường khá dài phải đi, Mục Kỳ vẫn bắt buộc chính mình ăn vào mấy miếng.

“Tướng gia, ngài ăn cái này đi!” Một thị vệ trẻ tuổi đột nhiên chạy đến trước mặt Mục Kỳ, vươn tay đưa qua hai cái bánh bao thịt cỡ lớn, thanh âm trung khí mười phần lại thoáng mang theo chút ngượng ngùng, “Ngài tối hôm qua cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này lại ăn tiếp loại bánh khô khan này sao có thể đi tiếp, chi bằng ăn một ít bánh bao thịt này đi!”

Mục Kỳ giương mắt nhìn lên, trên tay thị vệ đang cầm một miếng vải bố màu trắng khá sạch sẽ, mặt trên còn đặt hai cái bánh bao thịt, hẳn là mới được mua tại khách *** vào sáng sớm. Bởi vì thời gian lên đường có chút dài, bánh bao kia đã có chút khô cứng nguội lạnh, bất quá hiển nhiên đã được người dùng nội lực hun nóng một chút. Người đưa bánh bao cho y là thị vệ nhỏ tuổi nhất trong đội, chỉ mới có mười chín tuổi, nghe nói vẫn luôn rất ngưỡng mộ Mục Kỳ. Còn bởi vì bản thân được phân công vào nhiệm vụ lần này mà cao hứng đến nổi mất ngủ vài hôm, lúc lên đường lại càng thêm hưng phấn, những chuyện này cũng là Mục Kỳ nghe thấy được trên dọc đường khi hài tử này trò chuyện cùng người khác.

Tuy rằng nhìn qua lạnh lùng, nhưng Mục Kỳ cũng không phải là người hoàn toàn bất cận nhân tình, chính là ngày thường tất cả tâm tư tình cảm của y đều đã dùng hết ở trên người Bộ Hoài Viễn, nên y mới hiếm khi trao đổi cùng người khác thôi. Lúc này nhìn đến một hài tử choai choai đang cầm bánh bao, mở to đôi mắt sáng bừng đứng trước mặt mình, y nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười. Nếu là bình thường, y liền sẽ không ngại ngần gì mà nhận lấy, bất quá hiện tại y quả thật không có khẩu vị gì, nhận lấy cũng chỉ lãng phí, cho nên Mục Kỳ vẫn lắc đầu cự tuyệt.

Tiểu thị vệ kia tựa hồ có chút thất vọng, nhưng vẫn còn không có buông tha, lại đem bánh bao hướng đến trước mặt Mục Kỳ, đỏ mặt nói: “Tướng gia, ngài nếu không nên dùng một chút thôi, bánh bao này ta mua ở khách ***, rất thơm đó!”

Bánh bao kia bị tiểu thị vệ đẩy đẩy phần vỏ bọc, lộ ra phần nhân thịt bên trong, quả thật như lời tiểu thị vệ nói vô cùng thơm ngon. Nhưng vừa ngửi thấy mùi vì này, Mục Kỳ liền biến sắc, một trận ghê tởm đột nhiên cuồn cuộn dâng trao trong dạ dày, thân mình cũng rõ ràng lùi về sau một chút. Tiểu thị vệ kia thấy Mục Kỳ trong nháy mắt đã đen mặt lui về sau, nghĩ đến Mục Kỳ là thật chán ghét bánh bao, liền xấu hổ chà xát tay, đem bánh bao đậy kín lại lần nữa, cúi đầu có chút thất vọng đi trở về.

Mục Kỳ thật vất vả áp chế cảm giác buồn nôn, lại nhìn đến tiểu thị vệ hiển nhiên đã hiểu lầm cái gì, buồn bã ỉu xìu ngồi trở lại chổ của mình, nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc định giải thích vài câu, lại cảm thấy có vẻ hơi dư thừa, cuối cùng y vẫn không mở miệng nói gì. Cũng may tiểu thị vệ kia tuy rằng thất vọng nhưng cũng không có ủ rũ quá lâu, sau khi bị một đám người trêu ghẹo vài câu, hắn lại sinh long hoạt hổ cùng mọi người tán gẫu đến quên trời đất.

Mục Kỳ dựa vào nhánh cây, nhìn một đám người ở cách đó không xa đang nhỏ giọng đùa giỡn, khóe miệng không tự giác hơi hơi gợi lên. Bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên bụng, có lẽ đứa nhỏ này sẽ mang đến cho y cùng Bộ Hoài Viễn một bước ngoặt mới đi!?

Nửa canh giờ rất nhanh đi qua, Mục Kỳ vừa mới đứng dậy kêu gọi mọi người chuẩn bị lên ngựa, bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra vài thanh âm xào xạt, mặt đất loang lổ bóng cây cũng hơi hơi đung đưa theo. Mục Kỳ nhăn mày, phất tay ý bảo mọi người ngừng ngay động tác, tay phải xoa thân cây, nhắm lại hai mắt lẳng lặng nghe. Bên kia, vài thị vệ có nhĩ lực tốt cũng nằm sấp người dán tai lên mặt đất, chỉ chốc lát sau, mặt mày cả bọn đều có chút nhăn lại.

“Mọi người lên ngựa, khoái mã hướng về phía Chiêu Quốc.” Mục Kỳ mạnh mẽ mở mắt ra, đi vài bước đến bên con ngựa của mình, vung tay lên đánh văng dây thừng đang vắt trên cây ra, xoay người nhảy lên, đối với mọi người ở phía sau lớn tiếng hạ lệnh.

Những thị vệ này ai nấy cũng đều phản ứng nhanh nhẹn, Mục Kỳ vừa lên tiếng, mọi người liền sôi nổi nhảy lên ngựa của chính mình, đi theo sau Mục Kỳ giục ngựa chạy vội. Biểu tình trên mặt mọi người cũng đều trở nên vô cùng nghiêm túc, cho dù vừa nãy còn không nghe thấy gì, nhưng chạy thêm một đoạn, tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng rõ ràng hơn. Tiểu đội hiển nhiên cũng đều biết bọn họ đang bị đám người ở phía sau đuổi theo.

Mục Kỳ nhanh chóng nắm chặt dây cương trong tay, trong nháy mắt đứng dậy y đã cảm giác được chút động tĩnh. Sau đó, lại cẩn thận nghe ngóng liền xác định, có một nhóm người đang chạy về phía bọn họ, hơn nữa nghe qua thanh âm, nhân số của đám người này cũng không ít. Tối thiếu cũng ngang bằng số lượng với họ, mà tiếng vó ngựa truyền đến cơ hồ rất chỉnh tề thốngnhất, cũng không có thanh âm ồn ào nào khác xen vào. Đây chắc hẳn là một đám người đã trải qua huấn luyện, tình huống như thế mà cứng rắn đối địch lại, đối với bọn họ cũng có chút miễn cưỡng. Mà nơi này, mặc dù cách thành trì bọn họ rời đi vào buổi sáng không xa, nhưng đám người truy đuổi phía sau dường như cũng là theo phương hướng đó mà đến. Y cũng không thể xác định có phải là người của Duyên Quốc hay không, bởi vậy Mục Kỳ vẫn quyết định phải thật nhanh chóng bảo mọi người tăng tốc độ. Nếu đối phương không có ý địng gì với bọn họ, thì trong đoạn đường kế tiếp có thể rút ra chút khoảng cách, còn nếu như mục tiêu của đối phương là bọn họ, kia chỉ có thể vừa đi vừa tìm một biện pháp khác ứng phó mà thôi.

Không biết rốt cục là loại người nào lại đuổi theo phía sau bọn họ đây?

Không để cho Mục Kỳ có nhiều thời gian để nghi vấn, tốc độ khoái mã của đối phương hiển nhiên so với bọn họ còn nhanh hơn một ít. Chỉ chốc lát sau, những người không giỏi công phu cũng đã có thể nghe thấy thanh âm đối phương, tiếng vó ngựa ầm vang cũng cơ hồ càng thêm đinh tai nhức óc. Mục Kỳ đại khái đã đoán ra được chút động tĩnh, bọn họ hiên tại bất quá chỉ có khoảng hai mươi người, bên phe đối phương tính ra đã có gần ba mươi người, nhưng lại không thể xác định có phải là nhân số cuối cùng hay không?

“Tướng gia, cứ chạy như vậy ngựa của chúng ta rất nhanh sẽ không còn sức lực! Chi bằng trực tiếp chống lại chúng đi!” Một thị vệ giục mã đuổi tới bên người Mục Kỳ, la lớn.

Mục Kỳ nhíu nhíu mày, trong lòng y cũng hiểu được, bọn họ vì phải trường kỳ chạy đi nên đã chọn lựa những con ngựa có sức lực khá tốt. Nếu hợp lại sức bật phỏng chừng cũng không thua kém đám người đằng sau, hơn nữa Mục Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua thị vệ bên cạnh, tuy rằng người người đều đang dùng sức thúc ngựa chạy theo y, nhưng trong ánh mắt đều đang chứa đựng một cổ tức giận không nói nên lời. Dù sao, đội ngũ hộ tống này đều là những tinh anh được chọn lựa ra từ trong cấm quân và đại nội thị vệ của Dung Sở Hoa, cứ phải một đường chạy trốn như thế thật sự là không phải tác phong của bọn hắn.

Nghĩ nghĩ, Mục Kỳ thoáng dùng chút nội lực truyền âm đến tên thị vệ kia, “Phái hai người tiếp tục chạy về phía trước, một đường không được ngừng lại, sau khi đi vào biên cảnh Chiêu Quốc liền khoái mã liên lạc với thủ thành của Nghiệp Thành để xin trợ giúp, còn những người còn lại theo ta quay đầu.”

Thị vệ kia lập tức hiểu rõ gật đầu, cưỡi ngựa trở lại trong đội ngũ hộ tống, rất nhanh liền an bài tiểu thị vệ vừa mới đưa bánh bao cho Mục Kỳ cùng một người khác có kinh nghiệm phong phú tiếp tục chạy về phía trước. Còn lại tất cả mọi người đều đi theo Mục Kỳ quay đầu ngựa đứng ở giữa lộ, chỉ chốc lát trong tầm mắt mọi người liền xuất hiện một trận bụi mù cuồn cuộn.

Đối phương thấy đoàn người của Mục Kỳ đã ngừng lại, cũng rất nhanh chỉnh tề dừng ở cách đó năm dặm. Tiếp theo đội ngũ liền tách ra hai bên, một con ngựa thuần đen chậm rãi đi ra giữa đoàn người, mà người kỵ mã kia rõ ràng chính là kẻ mà Mục Kỳ đã chạm mặt tại khách ***. Bất quá, trang phục hôm nay của gả lại bất đồng so với hôm qua. Không còn là bố sam tầm thường, mà là một khối vải hắc sắc bó chặt trên người, bên ngoài là một kiện áo khoác ngắn tay màu lam. Chổ cánh tay lại được quấn quanh rất nhiều mảnh vải, nửa người dưới cũng chỉ có một cái quần cụt đến đầu gối rộng thùng thình, ống quần buộc chặt hiện ra một hình dạng vồ cùng kỳ quái. Mục Kỳ nhìn lướt qua, đoàn người phía sau tên này phần lớn đều ăn mặc như vậy, chỉ ngẫu nhiên có một chút khác biệt, nhưng đây chắc chắn không phải là phục sức của Chiêu Quốc cùng Duyên Quốc.

Người nọ cưỡi ngựa đi vài bước về phía trước, Mục Kỳ lạnh lùng nhìn theo, không nói gì cũng không có cứ động, thẳng đến khi người nọ đứng vững, mới mở miệng lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là loại người nào, vì sao đi theo chúng ta?”

Người nọ nở nụ cười, nắm tay phải lên đặt tại vị trí nơi trái tim, đầu hơi cúi thấp. Sau khi làm một cái thủ lệ xong, khi hắn ta ngẩng lên lại đột nhiên động tay, một đạo ngân quang trong nháy mắt liền theo tay phải của người nọ lao đi. Mục Kỳ vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, lúc này nhìn đến ngân quang đang bay tới, y nâng tay vung lên, phi tiêu được người nọ bắn ra lập tức đâm vào đại thụ bên cạnh rồi rơi xuống.

Mục Kỳ lãnh mặt, đối phương cư nhiên không hồi đáp mà trực tiếp động thủ, tất nhiên là nhằm vào bọn họ mà đến. Tình hình như thế, bọn họ cũng chỉ có thể hợp lại liều mạng với bọn chúng. Không hề do dự, Mục Kỳ ra hiệu với đoàn người phía sau một chút, rồi kẹp lấy bụng ngựa tiến về phía đám người kia. Tiên hạ thủ vi cường, bắt giặc phải bắt vua trước. Bọn thị vệ phía sau cũng rất nhanh liền đuổi kịp, vừa giục ngựa vừa rút ra binh khí trên người.

Đội ngũ ở đối diện cũng phản ứng rất nhanh chóng, ở phía trước vừa có động tĩnh thì bọn họ đã lập tức tản ra tạo thành một vòng vây, ý định đem đoàn người của Mục Kỳ vây ở bên trong mà tiến đánh.

Khi Mục Kỳ giục ngựa vọt tới trước mặt tên đầu lĩnh, lòng bàn chân lập tức đạp một cái lấy sức rồi phi thân lên, vung chưởng hướng về phía người nọ. Đối phương phản ứng cực nhanh, đối mặt với chưởng lực Mục Kỳ đang đánh tới, ánh mắt nhíu lại, toàn bộ thân mình đổ về phía sườn phải, hung hiểm tránh đi một quyền. Giây tiếp theo liền thừa dịp Mục Kỳ đang mượn lực trở xuống, hắn ta lập tức nhanh chóng giục ngựa vòng qua phía sau Mục Kỳ, ném ra một mũi ám khí khác.

Mục Kỳ tung một chưởng chém tới, thân hình vừa chuyển, lại hướng về đám người phía trước vỗ tới một chưởng lực, trực tiếp chụp bay một tên. Theo sau, lúc mượn lực bay trở về, y liền cảm thấy phía sau có một mũi ám khí đang bay tới, nên lại nhanh chóng nhảy người lên không trung, tránh thoát mũi ám khí kia. Lúc hạ người xuống, y lại dùng mũi chân đá bay ám khí, khiến cho nó cắm thẳng vào mi tâm của một kẻ khác.

Vừa cầm dây cương vừa giằng co với đối phương, lúc này cả hai đều không thể dễ dàng ra tay. Mục Kỳ đánh giá bốn phía một chút, nhíu nhíu mày, hiện tại bọn họ có quá ít người, bị vây quanh ở bên trong, nếu muốn phá vây thật đúng là không dễ. Hơn nữa mặc dù sức lực của song phương đều hơn kém nhau không bao nhiêu, nhưng nhân số chênh lệch đã dần dần khiến cho phe bọn họ rơi vào thế hạ phong, đã có mấy người rõ ràng đã trúng phải thương.

Mục Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, âm thầm suy tư. Hai người mà y phái đi đến Nghiệp Thành xin trợ thủ, nhất thời nửa khắc cũng không thể quay về ngay, nếu hao tổn người ở trong này, cuối cùng chỉ có thể bị đối phương một lưới bắt hết. Hơn nữa vừa nãy lúc đánh nhau, y rõ ràng cảm thấy bản thân mình vì đang có thai trong người mà nội tức đã hỗn loạn không ngừng. Cứ giằng co như thế, đối tình huống của y hiện tại quả thực rất bất lợi, nghĩ tới nghĩ lui, Mục Kỳ vẫn quyết định để cho mọi người đột phá vòng vây.

Y hướng thị vệ bên người ra hiệu một chút, làm cho mọi người tản ra theo những phương hướng bất đồng, cố gắng hết sức phá vỡ thế trận, sau đó mới nghĩ biện pháp đến Nghiệp Thành để hội hợp. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng đám thị vệ đều ngầm hiểu chênh lệch nhân số giữa hai bên nên liền gật gật đầu.

Tiếp theo Mục Kỳ ra lệnh một tiếng, mọi người đều dùng sức kẹp chặt bụng ngựa tứ tán bốn phía. Mục Kỳ trực tiếp phóng tới phương hướng của tên đầu lĩnh, sau khi lay động đánh ra một chưởng, Mục Kỳ liền trực tiếp bỏ ngựa nhảy lên. Mũi chân dẫm lên đầu ngựa của đối phương để mượn lực phi người thêm một cái, y liền trực tiếp vọt ra bên ngoài, rồi dồn ép nội lực chém ra thêm một chưởng, đem đám người trước mặt đánh ra một khoảng trống. Theo sau y liền dừng lại bên cạnh một con ngựa, quay đầu ngựa hướng về phía trước bỏ chạy.