Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 51: Tiêu đề là cái gì có thể ăn không




Có câu ‘xuân mỏi thu mệt’, thời tiết ấm áp ngay cả người bình thường cũng bị mệt, huống chi là Tống Trường Tuyết đang mang thai. Trở lại phủ Quận chúa đã được nhiều ngày, thế nhưng, người nào đó lại đang ngồi trong rừng trúc chơi cờ với nha hoàn của mình, ngày trôi qua ảm đạm.

Trắng đen đan xen, mỗi người một lối đi.

Chơi cờ chơi cờ, nói thì hay nhưng thật ra cả hai người đều không chơi cờ, chỉ là đang hợp các quân cờ đen trắng lại với nhau… Xếp thành đủ hình dạng, xếp xong lại xáo đi xếp lại, đúng là nhàn đến một cảnh giới nhất định.

Thật ra hôm nay nàng đang đợi tin yết bảng (kết quả thi), trên đời chẳng có chuyện gì là chắc chắn nên nàng không thể không lo lắng. Một ngày mới lại bắt đầu, cuối cùng cũng đến lúc có kết quả rồi.

“Quận chúa Quận chúa Quận chúa!” Người đi xem bảng quay về, còn chưa kịp thở đã lập tức xông vào báo lại với nàng, “Tướng gia đỗ Giải nguyên rồi!”

(*) Giải nguyên: thủ khoa đỗ đầu trong kỳ thi Hương.

Cái câu này nghe khó chịu thật đấy…

“Không không không, là cô gia đỗ Giải nguyên rồi…” Sai vặt kia nói xong liền dừng lại thở hổn hển, có vẻ như vừa cấp tốc chạy về.

Tim Tống Trường Tuyết nhảy lên một cái, nàng vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng nằm trong dự liệu nhưng vẫn thật vui. Năm nay thi Hương đổi ngược lại đúng là giúp Trữ Khác có thể nhanh chóng đạt được nguyện vọng của chàng.

Tiểu Đào biết tâm tư tiểu thư nhà mình, hào phóng tiến lên thưởng cho người kia một thỏi vàng. Nàng nghe mà cũng phấn khởi, “Trước cô gia đỗ đầu Tam nguyên, bây giờ chắn chắn cũng không kém! Vương triều Hoài Tống có mỗi ngài là thi đỗ Tam nguyên, nếu như người thứ hai cũng là ngài, chuyện này truyền đi đúng là khiến người người thèm muốn mà!”

(*) Tam nguyên: đỗ đầu tương ứng với thi Hương, thi Hội, thi Đình là Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

“Đương nhiên rồi.” Tống Trường Tuyết nghếch đầu, vẻ mặt kiêu ngạo kiểu ‘bởi đây là người đàn ông của ta’.

Sai vặt nói tiếp: “Hôm nay sau khi có yết bảng, cô gia lại đến Giang Hải lâu làm việc, có kẻ nào ở đấy dám để ngài tính toán chứ? Tất cả đều nói ngài muốn vực lại ngày xưa, bày đồ ngon bắt chuyện, kiểu như muốn làm thân với ngài. Cô gia không muốn theo họ, nhất định không thể không làm việc, ngài nói dùng hai bàn tay mình để kiếm tiền không có gì là không hợp hết.”

Từ giờ chàng không cần lo kế sinh nhai nữa rồi, Tống Trường Tuyết nhẹ cả người, nghĩ đi nghĩ lại liền ý thức được một vấn đề, Hoàng đế nghĩ thế nào? Lần trước hắn hạ chỉ bãi quan xét nhà, còn định cả tội mưu phản, lần này Trữ Khác quang minh chính đại trở lại bằng thi khoa cử, phải chăng tâm tình hắn rất phức tạp?

Danh sách yết bảng đương nhiên sẽ qua mắt Hoàng đế, nếu đã ban bố ra thiên hạ, Ngạn Khải nghĩ sao tất nhiên đã rõ…

Tống Trường Tuyết ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, thích thật.

Thích quá đi…

Nắng xuân rọi lên mặt nàng, nơi những sợi lông tơ nho nhỏ ánh lên những khoảng sáng, dịu dàng lại bình thản, cuộc sống sau này, chắc hẳn vẫn sẽ ấm cúng như thế này nhỉ.

Có trượng phu, có con, có nhà.

Nàng cúi đầu sờ lên bụng mình, động tác vừa khẽ vừa nhẹ, chỉ sợ dọa con. Tống Trường Tuyết vốn là người hoạt bát hiếu động, giờ có bầu rồi bỗng nhiên cũng dịu dàng ít nói hẳn. Thật ra mỗi người làm mẫu thân đều có trái tim mềm yếu, dù cho trước đây có thích náo nhiệt cũng sẽ vì con mà thay đổi.

Mấy tháng sau.

Trữ Khác thường xuyên đến đưa cho các loại đồ ăn vặt như quả bát tiên với kẹo hạnh nhân, nhưng đều là đến rồi đi vội, không lưu lại quá lâu. Mỗi lần Tống Trường Tuyết hưng phấn chạy về phía cửa lại đều nhận ra bên ngoài chẳng còn ai, cuối cùng không chịu được giận giữ ném đồ ăn xuống đất, cả giận: “Lần sau chàng trở lại, các ngươi phải nói ta chỉ muốn ăn kẹo hồ lô! Càng chua càng tốt! Không được ngọt lử!”

Hộ vệ gác cửa bị khí thê hung hăng của nàng dọa, vội vã đáp lời, dè dặt từng chút một trình lên một mẩu giấy nhỏ, “Cô gia còn đưa tới cái này ạ.”

Tống Trường Tuyết hơi sững người, một tay nhận lấy liền thấy trên giấy viết: “Tối nào chân cũng rất lạnh.”

“Cô gia nói gì vậy ạ?” Tiểu Đào ham hố ngó đầu nhưng nhìn chẳng hết gì hết.

“Chàng nói tối nào chân chàng cũng bị lạnh.” Tống Trường Tuyết lườm lườm, nói rất tự nhiên.

Đám hạ nhân xung quanh nghe đến chữ cuối cùng, trăm miệng một lời cùng “À” lên một tiếng đầy thích thú.

“Gì vậy?” Tống Trường Tuyết rất mông lung.

Tất cả đều không nói lời nào, chỉ nhìn nàng cười thầm, qua nửa ngày Tống Trường Tuyết mới phản ứng được, cả mặt lập tức đỏ như quả táo chín, ấp úng giải thích: “Này này… Các ngươi đừng có nghĩ bậy bạ!” Ngại quá, nàng nhấc váy rời đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu dặn một tiếng: “Lần sau chàng tới phải giữ chàng lại! Ta tuyệt đối không cho phép chàng đi lần nữa!”

Chúng hộ vệ vừa cười trộm vừa vâng dạ. Nhiều năm làm nhiệm vụ này, đây là lần đầu thấy có chủ nhân đáng yêu thế này. Cũng coi như là số bọn họ may mắn.

Thời gian trôi mau, lại là mấy tháng nữa qua đi.

Khi Trữ Khác quay lại, chúng hộ vệ vâng lời giữ người.

Được hạ nhân thông báo, Tống Trường Tuyết gắng gượng đỡ bụng vội vàng chạy đến cửa lớn, lại được Trữ Khác đi đến trước mặt đỡ tay.

“Chạy cái gì?”

Tống Trường Tuyết vừa ngẩng đầu đã chạm phải ngay gương mặt tuấn tú biến mất mấy tháng qua, vừa tức vừa thẹn, lẩm bẩm: “Chàng còn dám nói nữa! Không phải đều bởi lần nào chàng cũng đi rất nhanh sao!”

Lâu rồi không gặp nhau, có béo lên chút nhưng sờ nắn rất thích, người nào đó nghĩ bụng.

“Không nên gặp, gặp một lần sẽ nghiện ngay…” Trữ Khác dịu dàng nói, vốn định bỡn cợt nàng lại sợ nàng giận, đành biến ra một xâu kẹo hồ lô, Tống Trường Tuyết bĩu môi với lấy nhưng cơ bản là không để tâm đến thứ chàng nói, làm thế nào cũng không chịu chú ý.

“Đừng giận nữa… Lời ta nói là sự thật.” Trữ Khác cúi đầu xoa xoa mặt nàng, hiền dịu thân thiết như đại ca ca, “Nhìn thêm vài lần là ngủ không yên, làm lỡ thi cử của ta thì nàng phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Có vậy cũng ngủ không yên?” Tống Trường Tuyết đưa mắt nhìn chàng một cái, rất tùy hứng: “À phải rồi, tay chàng vẫn ổn chứ?”

Sắc mặt Trữ Khác nhất thời trắng bệch, bắt đầu hơi lúng túng, đúng hơn là thẹn quá hóa giận, trầm giọng: “… Tống Trường Tuyết, nàng có gan nhắc lại lần nữa.”

Tống Trường Tuyết lè lưỡi với chàng, khinh rẻ: “Tay chàng vẫn ổn chứ tay chàng vẫn ổn chứ tay chàng vẫn… Á a!”

Trữ Khác hung hãn hôn lên môi nàng, vừa mạnh lại sâu, giống như đang trút hết nhớ thương của những ngày qua, ấy vậy vẫn sợ đè lên bụng nàng, hơi khom người. Tống Trường Tuyết giật mình, biết mình bị trêu mà ngượng ngùng mở to hai mắt, rồi cũng dần dần đắm chìm trong nụ hôn này.

Chàng nâng đầu nàng, ngón tay luồn vào tóc nàng, nâng niu bảo bối quý giá nhất trên cõi đời, thâm tình mà triền miên.

Bọn hạ nhân đều lặng lẽ trốn ở xung quanh vây xem, vừa nhìn vừa che miệng cười trộm. Cô gia vốn cao ráo khôi ngô, dáng dấp Quận chúa cũng không tệ, hai người đứng chung một chỗ thực sự không thể không xứng đôi. Cảnh xuân nồng nàn trong phủ Quận chúa đạt đến đỉnh điểm, hoa hạnh rơi vào đầu tên, chàng trai có tấm lưng rắn rỏi hơi cúi đầu hôn lên khuôn mặt e thẹn của thiếu nữ, nhìn từ một bên sang đúng chuẩn cảnh đẹp vô cùng vô cùng xúc động.

Năm đó Trữ Khác vẫn là Tướng quốc đại nhân trẻ tuổi, là người trong mộng của vô vàn xuân khuê thiếu nữ. Năm đó Tống Trường Tuyết vẫn là cô con gái không được cưng chiều nhất trong nhà tiểu quan bát phẩm, bị người bức hôn, bị người chèn ép. Ma xui quỷ khiến để hai người tương phùng trong hôn sự, vừa vặn thành một mẩu chuyện xưa về một đôi tài tử giai nhân.

Mọi may mắn và mỹ mãn đều dành cho cô nương này, khổ cực, đắng xay nàng phải chịu vào lúc này đều hòa vào mây khói.

Trữ Khác từ từ rời môi nàng, mê đắm nhìn vào mắt nàng.

“Lần trước dạy dỗ không đủ? Nên giờ đến đòi đền? Dám nhắc lại… Nàng cố tình hử?” Trữ Khác buông mắt nở nụ cười, giọng điệu như đang cất nhắc.

“Chàng mới là cố tình ý!” Vừa bị người hôn xong, giọng Tống Trường Tuyết uể oải lạ thường, nhưng vẫn cố gắng cãi lại.

“Ta vốn cố ý mà.” Trữ Khác nói chuyện đương nhiên.

“Thiếp đúng là bị mù mới dính vào chàng!” Tống Trường Tuyết xoa bụng, lầm bầm, “Chàng đúng là cái người đáng ghét chết được! Lại còn bắt nạt thiếp… Còn bắt nạt thiếp là thiếp không ăn bánh bao đường vì chàng nữa đâu!”

Uy hiếp kiểu này… Vô cùng đặc sắc, nhưng cũng thật vô lực mà.

Trữ Khác tựa tiếu phi tiếu: “Sao lại là bánh bao đường…”

“Bởi thiếp muốn sinh con trai, bởi thế nên nhất định thiếp phải ăn đồ chua!” Cái này là một quý phụ nói trong Giang Hải lâu dạo trước, “Kẹo hồ lô chua này, dưa chua cá cũng chua này, thiếp thích ăn lắm, ngày nào cũng muốn ăn đấy!”

[Theo tư duy của bạn Tuyết thì bánh bao đường là của chua – Hoo]

“À…” Đương nhiên Trữ Khác chẳng hiểu gì, nhưng vẫn một lòng khẳng định, “Mấy câu đấy nghe được từ đâu vậy chứ. Không sao, nàng sinh con gái ta cũng thích, trong nhà có hai cô nương ngốc cũng là chuyện rất hạnh phúc.”

Tống Trường Tuyết lườm chàng một cái, coi như không nghe ra ý tứ trong câu chữ của chàng, thì thầm: “Thiếp còn nghe nói khi mang thai mà ngắm người xinh đẹp, đứa con sinh ra cũng đáng yêu lắm đấy.”

Trữ Khác trầm mặc một lúc.

“Ngắm ta đi.”

“…” Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Tống Trường Tuyết dùng ánh mắt ‘không thể tin nổi’ nhìn chàng, không dám ho he tiếng nào.

Trữ Khác nở nụ cười, hạ mắt, lại nói: “Ta nên về rồi, kỳ thi Hội cũng không còn xa… Nàng cứ yên tâm chờ nhé.”

Thời gian gặp nhau ít ỏi, rõ ràng Tống Trường Tuyết không muốn, đôi mắt buồn buồn nhưng cũng không giữ chàng lại, chỉ dặn: “Không cần tự tạo áp lực quá lớn, chàng không thi đỗ thiếp vẫn sẽ theo chàng.”

“Không tin vào ta đến thế?” Giọng điệu rất bất mãn.

“Làm gì có, chàng tuyệt vời nhất, chàng là người siêu phàm nhất thiên hạ!” Tống Trường Tuyết vội tiếp lời, câu trước câu sau đều chân thành.

“Nàng cũng vậy…” Giọng Trữ Khác rất trầm, “Nàng là cô nương tốt nhất thế gian này…”

Xúc động quá, hai vị đừng có tâng bốc nhau nữa được không?

Đợi đến khi Trữ Khác đi rồi, Tiểu Đào mới khó hiểu nhìn vào xiên kẹo hồ lô trong tay nàng, lầu bầu: “Chỉ là xiên kẹo hồ lô thôi mà, sao không để đầy tớ đi mua chứ.”

“Ta thích ăn đồ tướng công nhà ta đưa cho, người có ý kiến hả?”

“… Không có không có ạ.” Tiểu Đào cười gượng gạo.

Tiểu thư thật sự bị Tướng gia chiều đến sinh hư rồi…