Chương 964
“Không cần cảm ơn đâu.” Đồng Khê nhìn đứa bé nhận lấy kẹo, cười đến híp mắt.
Bạch Dương không nhịn được nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thư ký Đồng cười vui vẻ đến như vậy.
Phải biết rằng trong tập đoàn, thư ký Đồng còn có biệt danh khác: “Diệt Tuyệt Sư Thái”.
Nói cách khác là cách ăn mặc chững chạc, lại đeo một cái kính đen quê mùa, hơn nữa bình thường đều trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, nhìn rất đáng sợ, cho nên mới có biệt danh như vậy.
Bây giờ nhìn thấy thư ký Đồng cười vui vẻ đến như vậy, Bạch Dương cũng không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên, tính cách có nghiêm túc cỡ nào thì cũng không thể nào đỡ nổi sự đáng yêu mà.
“Đúng rồi thư ký Đồng, đưa cho tôi lịch trình ngày hôm nay đi.” Bạch Dương kéo †ay của Đậu Đậu, kéo cậu nhóc đi tới sô pha.
Thư ký Đồng ở phía sau, vội vã mở văn kiện mang theo bên mình ra, từ bên trong rút ra một tờ lịch trình biểu đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương sau khi nhận giấy liền nhìn một chút: “Ngoại trừ xã giao vào buổi chiều, những thứ khác đều theo trên lịch tình mà thực hiện đi.”
“Vâng!” Thư ký Đồng gật gật đầu đáp.
Bạch Dương đem lịch tình biểu trả lại cho cô ấy: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi, mua cho Đậu Đậu một ít đồ ăn vặt với đồ chơi.”
Đồng Khê nhìn Đậu Đậu, vui vẻ đồng ý: “Tôi biết rồi, Dung tổng, tôi sẽ nhanh chóng mua về.”
Bạch Dương ừ một tiếng.
Sau khi thư ký Đồng đi, cô mới đem Đậu Đậu ôm lên ghế sô pha, “Đậu Đậu, con ngoan ngoãn ở đây xem tỉ vi, thím qua bên kia bận công việc một chút, có được không?”
“Được, thím cứ việc đi đi ạ, không sao đâu, Đậu Đậu có thể tự chơi một mình.”
Đậu Đậu ngồi trên ghế sô pha, lắc lắc cái chân nhỏ, khéo léo nói.
Bạch Dương xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan lắm, đây là đồ điều khiển tỉ vi, có gì thì gọi thím.”
Nói xong, cô thu tay lại, quay người đi đến bàn làm việc.
Mới vừa đi tới trước bàn làm việc, điện thoại trong túi lại reo lên.
Bạch Dương kéo cái ghế ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn một chút, nhìn thấy là từ đồn cảnh sát gọi tới, liền vội vội vàng vàng bắt máy, “Alo.”
“Cô Bạch, xin chào, tôi là gọi đến từ đồn cảnh sát.”
“Xin chào.” Bạch Dương đáp lại một tiếng.
Người ở đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, đối với hình phạt của Cố Tử Yên đã được ban xuống rồi.”
“Mấy năm!” Bạch Dương nghe thấy lời này, lập tức đứng bật dậy, hỏi.
Tuy là không biết vì sao hình phạt lại được ban xuống nhanh như vậy.
Nhưng cũng không có gì đáng kể, chỉ cần là hình phạt được rồi.
“Ba năm” người bên kia trả lời: “Chỉ có điều…
Bạch Dương nhíu mày một cái: “Chỉ có điều gì cơ?”