Chương 961
“Được, anh cứ đi làm việc của mình.”
Bạch Dương gật đầu một cái, lôi kéo Đậu Đậu đến phòng bệnh khác.
Vừa bước đến phòng bệnh thì cửa phòng bệnh lập tức mở ra.
Vu Y Cơ đi ra từ bên trong, nhìn thấy Bạch Dương, bà ta sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên xấu xa: “Tại sao lại là cô?”
Bạch Dương không nghĩ là sẽ gặp bà mẹ chồng ác độc ở đây, nhíu mày nói: “Tại sao lại không thể là tôi?” Vu Y Cơ hừ lạnh: “Đây là phòng bệnh của Phó Kình Hiên, cô đến đây để tái hợp với Kình Hiên có đúng không?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Tái hợp? Tại sao tôi lại phải tái hợp với anh ấy? Anh ấy đâu có được yêu thích đến vậy? Cho dù anh ta có một người mẹ là khắc tinh của gia đình, tôi cũng không cần phải tái hợp với anh ta.”
“Cô dám mắng tôi.” Vu Y Cơ tức giận, trợn tròn mắt.
Bạch Dương bĩu môi: “Tôi không mắng bà, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, bà xem, bà vừa được gả vào nhà họ Phó là đã hại chồng mình bị gia đình trừng phạt, bà không phải là khắc tinh thì là gì?”
Nghe cô nói như vậy, đột nhiên Vu Y Cơ trầm mặt xuống.
Phản ứng này khiên Bạch Dương khá ngạc nhiên.
Cô cứ tưởng mình nói như vậy sẽ khiến Vu Y Cơ vô cùng tức giận.
Nhưng không ngờ là Vu Y Cơ lại im lặng như thế.
Hơn nữa nhìn vào biểu cảo của Vu Y Cơ, giống như vẫn còn rất đau lòng.
Đau lòng vì mình đã hại chồng mình bị phạt, hay đau lòng vì cái chết của chồng mình?
Hoặc cả hai, nhưng đây không phải điều mà Bạch Dương tò mò nhất.
Điều mà cô tò mò nhất chính là tại sao Vu Y Cơ lại đối xử tốt với Phó Kình Hiên như vậy.
Suy cho cùng, nhìn thế nào cũng nghĩ Vu Y Cơ là một người mẹ kế độc ác, nhưng bà ta lại là một người mẹ kế tốt, nếu bà nội không nói, cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên là con ruột của Vu Y Cơ.
Bởi vì Vu Y Cơ đối xử với Phó Kình Hiên và Phó Kình Duy đều như nhau.
Đừng nói Vu Y Cơ là một người bình thường, kể cả bà ta có là tiểu thư của con nhà danh giá, cũng sẽ không xem con của vợ trước như con của mình, nhưng Vu Y Cơ lại xem Phó Kình Hiên như con ruột, chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Nhưng dù là nguyên nhân gì thì nó cũng không liên quan đến cô, dù có tò mò thì cô cũng sẽ không hỏi.
Nghĩ tới đây, Bạch Dương xoa xoa ấn đường, mở miệng hỏi: ‘Được rồi bà Phó, đừng lãng phí thời gian, tôi đến đây để trả đồ cho Phó Kình Hiên, làm phiên bà báo với anh ấy một tiếng, cảm ơn.”
Vu Y Cơ kìm nén nỗi đau, cúi đầu liếc nhìn chiếc túi tỉnh xảo trong tay Bạch Dương, sau đó biểu cảm lại trở nên khinh bỉ: “Ô, cái túi đẹp đó, chắc là quà của Phó Kình Hiên rồi, vậy mà còn nói không phải đến tìm Kình Hiên để tái hợp.”
Bạch Dương liếc mắt.
Đúng là cái loại chỉ sống với suy nghĩ của riêng mình thì có nói gì cũng vô nghĩa.
“Như vậy đi, tôi không vào nữa, bà đưa cái này cho anh ấy.” Nói xong, Bạch Dương đưa cái túi vào ngực của Vu Y Cơ, sau đó kéo Đậu Đậu rời đi.