Chương 941
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu: “Nồng độ huyết thống là 99%, là quan hệ mẹ con.”
Ầm!
Cố Mạn Tình chỉ cảm thấy trong đầu có sấm sét nổ tung, nổ tung đến nỗi khiến lỗ †ai cô ta ong ong, cơ thể chao đảo, lui về phía sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.
“Là quan hệ mẹ con, vậy mà lại thật sự là quan hệ mẹ con…” Hai mắt Cố Mạn Tình vô hồn thì thầm, bàn tay nắm lấy phiếu giám định chậm rãi siết chặt, nắm chặt phiếu giám định đến nhàu nát.
Mặc dù trong lòng cô ta đã sớm xác định cô Bạch mới là Cố Mạn Tình thật sự.
Nhưng vừa có kết quả giám định quan hệ huyết thống này, cô ta vẫn vô cùng sợ hãi, vẫn không thể chấp nhận được.
Bởi vì trước khi có kết quả giám định quan hệ huyết thống, cô ta còn có thể tự mình dối mình, là do bản thân nghĩ sai rồi, có thể cô Bạch không phải là Cố Mạn Tình.
Thế nhưng bây giờ đã có kết quản giám định quan hệ huyết thống, sự thật đã chắc chắn như vậy, cô ta không thể nào tự lừa gạt chính mình nữa, tự lừa bản thân rằng cô Bạch không phải là Cố Mạn Tình.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người đàn ông nhìn thấy cơ thể run rẩy và tâm trạng không ổn của Cố Mạn Tình, cho nên quan †âm hỏi han.
Cố Mạn Tình lắc đầu một cách cứng nhắc: “Tôi không sao, tôi… Tôi phải đi trước đây!”
Cô ta cần phải bình tĩnh lại, suy nghĩ xem cần phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Tóm lại cô ta không thể nói cho mẹ và cô Bạch biết được. Thay vào đó, cô ta còn phải nghĩ cách để giấu diếm, không để cho mẹ và cô Bạch phát hiện ra hai người họ là mẹ con!
Về phần phải che giấu như thế nào…
Cố Mạn Tình cắn môi.
Cô ta phát hiện ra thân phận của cô Bạch là bởi vì tình cờ nhìn thấy nốt ruồi son trên cổ tay của cô Bạch.
Vậy nếu phá bỏ nốt ruồi son kia là có thể che giấu được thân phận của cô Bạch rồi đúng chứ?
Nghĩ như vậy, Cố Mạn Tình nhéo lòng bàn tay, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông.
Cố Mạn Tình hít sâu một hơi, đè lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng xuống để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn thử.
Nhìn thấy người gọi đến là bà Cố, cô ta vội vàng nghe máy: “Dạ con nghe mẹ.”
“Mạn tình, con trở về nhanh lên.” Trong điện thoại truyền đến giọng bà Cố gấp đến độ sắp khóc.
Cố Mạn Tình ngồi thẳng người dậy: “Mẹ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa nấy trong nhà có mấy cảnh sát đến đây, đã đưa Tử Yên đi rồi hu hu hu…”
Lần này bà Cố thật sự khóc: “Nói cái gì mà trong thời gian hoãn thi hành án Tử Yên đã vi phạm pháp luật, chuyện này sao có thể chứ. Trong khoảng thời gian này Tử Yên vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta mà, nó chẳng làm cái gì cả, sao có thể phạm pháp được. Chắc chắn là do mấy tên cảnh sát kia đang hãm hại Tử Yên!”
Nghe bà Cố nói như vậy, Cố Mạn Tình trợn trắng mắt.
Hãm hại sao?
Cô ta là một người không đọc sách nhiều, mà còn biết rằng cảnh sát sẽ không hãm hại người dân.
Vậy tại sao một người mẹ, một người đã được giáo dục đại học, nhưng lại có vẻ dốt nát như vậy?