Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 940




Chương 940

Lúc ấy, khi cô bảo Lý Thất ghi âm lại, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này. Cũng may lúc này được trợ lý Trương nhắc nhở, hơn nữa xem ra còn có thể làm việc bí mật, để cho bản ghi âm này có hiệu lực pháp lý, bằng không thì cô lại làm chuyện vô ích rồi.

“Đây này!” Bạch Dương vội vàng đưa điện thoại di động qua.

Sau khi trợ lý Trương nhận lấy, lập tức đi vào phòng thẩm vấn.

Bạch Dương không đi, mà chờ ở chỗ này.

Đợi khoảng mười phút, trợ lý Trương đã quay trở lại, trả điện thoại lại cho Bạch Dương.

Bạch Dương cất điện thoại vào trong túi xách: “Được rồi sao?”

“Được rồi.” Trợ lý Trương gật đầu.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy †ôi yên tâm rồi, cảm ơn nhiều.

“Cô không cần khách sáo đâu.’ Trợ lý Trương khoát tay.

Khoảng thời gian sau đó, Bạch Dương luôn chờ kết quả thẩm vấn của bên phía cảnh sát.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc cửa phòng thẩm vấn cũng mở ra, ba cảnh sát đi từ bên trong ra, sắc mặt của người cảnh sát đi đầu nghiêm túc, phân phó công việc cho bàn cố vấn: “Thông báo cho một đội xuất phát đi đến nhà họ Cố, tiến hành bắt giữ Cố Tử Yên!”

Nghe người cảnh sát nói như vậy, Bạch Dương lập tức kích động, đứng dậy khỏi ghế ngồi.

Đã đưa ra lệnh bắt giữ, vậy có nghĩa là phía cảnh sát đã thừa nhận tội ác của Cố Tử Yên.

Lần này, quả thật Cố Tử Yên sẽ phải ngồi tù rồi!

Hai tay Bạch Dương nắm chặt lại với nhau, vui mừng đến nỗi cả người run rẩy.

Trợ lý Trương thấy vậy, cũng vui mừng cho cô: “Chúc mừng cô Bạch.”

Bạch Dương lắc đầu: “Cám ơn, nhưng mà tôi biết, đây đều là công lao của anh và Phó Kình Hiên.”

Nếu không có Phó Kình Hiên điều tra, bắt người, mở rộng quan hệ với bên phía cảnh sát.

Cô vốn dĩ sẽ không thể làm được đến bước này.

Cho nên cô rất rõ ràng, cô nên cảm ơn Phó Kình Hiên.

Về phần phải cảm ơn như thế nào…

Trong đầu cô nghĩ ra một ý tưởng.

Bạch Dương lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lục Khởi: “Alo, A Khởi…”

Cùng lúc đó, tại một cơ quan giám định nào đó ở Hải Thành.

Cố Mạn Tình đang ngồi trên ghế ngoài phòng giám định, đang nóng lòng lo lắng chờ kết quả giám định.

Đột nhiên, cửa phòng giám định mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác trắng đi †ừ bên trong ra, đang cầm phiếu giám định trong tay.

Cố Mạn Tình thấy vậy, lập tức đứng lên, sau đó một mạch đoạt lấy phiếu giám định †rong tay người đàn ông mà mở ra xem.

Nhưng có điều những thuật ngữ tiếng Anh và những thuật ngữ chuyên ngành kia cô ta xem không hiểu gì cả.

Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể vội vàng hỏi: “Thế nào? Họ là mẹ con sao?”