Chương 924
Không suy nghĩ nhiều nữa, sắc mặt Bạch Dương nghiêm túc, nói: ‘Có chuyện tôi cần cô hỗ trợ.”
Cố Mạn Tình nở nụ cười: “Đương nhiên có thể, tôi là người của cô với anh Trình, chỉ cần cô và anh Trình mở miệng, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Vậy thì cám ơn.” Bạch Dương cũng cười, sau đó nói đến chuyện chính:”Ba tháng trước, Cố Tử Yên tìm một nhân viên tạp vụ, để nhân viên tạp vụ hạ thuốc tôi. Bây giờ nhân viên tạp vụ kia đã bị bắt được, nhưng chứng cứ của nhân viên tạp vụ lại không đủ, không đủ để định tội cho Cố Tử Yên. Cho nên tôi cần Cố Tử Yên chính miệng thừa nhận trước đây cô ta thực sự căn dặn nhân viên tạp vụ như thế”
“Ý của cô là để tôi nghĩ cách cạy miệng Cố Tử Yên sao?” Cố Mạn Tình nheo mắt.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai, đồng thời tốt nhất là ghi âm lại, có như vậy tôi mới có cách tống Cố Tử Yên vào tù giam”
Nghe nói như thế, hai mắt Cố Mạn Tình sáng lên trong nháy mắt.
Có thể tống Cố Tử Yên vào tù!
Cô ta chợt nắm chặt điện thoại, vẻ kích động trên mặt không hề che giấu.
Quá tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn luôn nghĩ cách, làm sao để đuổi Cố Tử Yên ra khỏi nhà họ Cố.
Không ngờ bây giờ cơ hội lại chủ động dâng tới cửa.
Hít thở sâu một hơi, Cố Mạn Tình kìm nén nội tâm hưng phấn, vội vàng đáp: “Tôi đã biết rồi cô Bạch, tôi sẽ nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được, vậy làm phiền cô.” Bạch Dương cười nói lời cảm ơn.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Cố Mạn Tình cất kỹ di động, vân vê trong lòng bàn tay, sau đó quay người trở về phòng khách.
Bà Cố thấy cô ta đi đến bèn hỏi: ‘Mạn Tình, con vừa đi đâu vậy?”
“Đi lòng vòng trong vườn hoa thôi, mẹ, có chuyện gì không?” Cố Mạn Tình đi qua, thân mật kéo kéo tay bà Cố.
Bà Cố hiền hòa sờ lên đầu của cô ta: “Vừa nấy người hầu nấu tổ yến, mẹ đang định gọi con đến uống, kết quả không thấy được con đâu. Nếu giờ con đã quay lại rồi, vậy thì đi uống một chén đi, chăm sóc da cho tốt, chăm cho trắng ra thêm một chút, tháng sau tham gia tiệc rượu mặc lễ phục sẽ đẹp hơn.”
“Ừm, để con đi.” Cố Mạn Tình buông cánh tay bà Gố ra, quay người đi thật nhanh đến phòng ăn.
Tiệc rượu sao, chắc hẳn anh ta cũng sẽ đi.
Từ lúc đi đến nhà họ Cố, cô ta cũng không còn nhìn thấy anh ta nữa.
Trong nhà ăn, Cố Mạn Tình kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, người hầu bưng hai phần tổ yến tới, bưng một phần trong đó cho cô.
Cố Mạn Tình liếc nhìn một phần khác bên trong khay: “Đây là cho mẹ sao?”
“Không phải đâu cô cả, đây là cho cô hai.” Người hầu lắc đầu trả lời.
Tâm trạng Cố Mạn Tình lập tức chùng xuống.
Cố Tử Yên đã hại gia đình thành ra như thế này, thế mà vẫn còn mặt mũi ăn tổ yến!
Nhưng đây cũng không phải là điêu mà cô ta có thể ngăn cản được, chắc chắn là mẹ muốn cho Cố Tử Yên ăn.
“Được rồi, chị đưa đến cho em gái đi.”