Chương 887
“Cái này… Tròng mắt của Lục Khởi chuyển động vòng vo, vừa thấy đã biết anh ta đang tìm cớ gì đó.
Bạch Dương mất kiên nhẫn nhíu mày, lại định đá cho anh ta một đá.
Lục Khởi như tiên đoán được trước nên vội vàng nâng cặp giò lên tránh được cú đá của cô. Anh ta cười làm lành nói: ‘Được được được, anh nói anh nói, đừng có tức giận vậy chứ.”
“Ít nói nhảm đi, nói maul” Bạch Dương thúc giục.
Lục Khởi rũ bả vai xuống, biểu cảm rất nghiêm túc: “Thật ra anh đã phát hiện ra chuyện này từ một năm trước rồi. Hai năm trước anh và Lương Triết có liên lạc với nhau, ông ngoại của em là người bắc cầu.
Từ sau khi ba em qua đời, cổ phần công †y Thiên Thịnh trong tay ông ấy đều bị cái kẻ mẹ kế kia bán đi. Thế nên mấy năm này ông ngoại em vẫn luôn âm thầm thu mua cổ phần công ty Thiên Thịnh. Lương Triết đi thu mua cùng ông ấy trước. Anh không biết Lương Triết đã hợp tác với ông ngoại em từ bao giờ, nhưng hai năm trước anh mới bắt đầu gia nhập. Thế nên anh đoán rằng bọn họ đã hợp tác ít nhất trên ba năm rÕi.
“Hóa ra cổ phần công ty Thiên Thịnh là do các anh cùng ông ngoại… Bạch Dương ngạc nhiên trừng lớn mắt.
Ba tháng trước, sau khi cô và Phó Kình Hiên ly hôn, Lương Triết đã mang cô đến gặp ông ngoại.
Ông ngoại cô là một nhà khảo cổ học hằng năm qua lại như con thoi giữa các khu mộ cổ lớn. Thế nên ông thường xuyên bị vây trong trạng thái mất liên lạc. Trong sáu năm cô kết hôn với Phó Kình Hiên đều chưa được gặp ông ngoại lần nào, cũng không liên lạc. Thế nên cô rất khiếp sợ đối với việc Lương Triết có thể tìm được ông ngoại.
Đương nhiên, điều khiến cô phải khiếp sợ hơn nữa là chuyện ông ngoại đưa ra cổ phần công ty Thiên Thịnh. Cô biết sau khi ba qua đời, cổ phần công ty Thiên Thịnh đã bị mẹ kế và em gái bán đi, thế nên thấy ông ngoại có thể lấy ra nhiều cổ phần như thế, trừ ngạc nhiên ra thì cô còn tò mò nữa. Cô tò mò ông ngoại đã lấy được cổ phần này bằng cách nào. Hơn nữa số cổ phần này đã vượt xa con số mà ba cô có được lúc còn sống.
Tất nhiên cô cũng nghĩ đến việc số cổ phần này là do ông ngoại tự mua về, nhưng sau đó cô lại bác bỏ suy nghĩ này.
Ông ngoại là một chuyên gia khảo cổ học, không có nhiều tiền lương để mua nhiều cổ phần công ty như thế. Cộng tất cả tài sản của gia đình ra nữa cũng chỉ có thể mua nhiều nhất hai mươi phần trăm mà thôi.
Thế nên cô vẫn luôn cất giấu sự tò mò này dưới đáy lòng, định đợi đến lúc được gặp ông ngoại rồi lại hỏi kỹ. Thật ra lần †rước cô cũng đã hỏi rồi nhưng ông ngoại chưa nói. Thế nhưng cô cảm thấy tốt nhất vẫn là nên làm rõ, lỡ ông ngoại giao hẹn gì với người nào đó thì sẽ không hay lắm. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kết quả không ngờ rằng thế mà năm mươi mốt phần trăm cổ phần Thiên Thịnh trong tay cô lại được ông ngoại, Tiểu Triết và A Khởi hợp tác với nhau mua về.
Hóa ra trong 6 năm này có nhiều người yên lặng làm nhiều chuyện cho cô như thế.
Mà cô thì lại chẳng biết gì cả, còn đau khổ chạy theo phía sau Phó Kình Hiên, vọng tưởng có thể biến anh thành Phó Kình Hiên của trước kia, nghĩ đến việc như thế là có thể ở cùng Phó Kình Hiên, trở thành một đôi vợ chồng đằm thắm. Cứ giữ khư khư suy nghĩ này trong đầu nên cô bỏ hết danh dự, để mặc cho nhà họ Phó làm khổ mình.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy hổ thẹn, cảm thấy thật có lỗi với ông ngoại, Tiểu Triết và A Khởi.
Trong phút chốc, Bạch Dương chỉ cảm thấy số cổ phần công ty trong tay mình càng nặng hơn, cũng rất phỏng tay!
Thậm chí cô còn nghĩ mình không nên nhận lấy thứ này, Hơn nữa cô cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà nhận. Từ đầu đến cuối cô đều chẳng phải trả giá gì mà vẫn có được nó.
Nhận ra cảm xúc của Bạch Dương đang hạ xuống, Lục Khởi nhảy từ trên giường bệnh xuống, vội vàng hỏi: “Cục cưng à, em làm sao thế?”
Bạch Dương ngẩng đầu, thở sâu nuốt nước mắt về: ‘Không có gì đâu, nghĩ đến một chuyện khiến em xấu hổ vô cùng.”