Chương 869
Cô nắm lấy cánh tay anh với vẻ mặt kiên quyết.
Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại: “Bạch Dương, em có biết mình đang làm gì không? Em đang bao che cho tội phạm!”
Bạch Dương chế nhạo: “Nói như kiểu anh không có bao che cho tội phạm bao giờ vậy, những gì mà Cố Tử Yên đã làm còn tệ hơn Tiểu Triết rất nhiều lần, anh ba lần bảy lượt đi bao che cho cô ta, thế mà bây giờ anh nói với tôi như vậy, anh không thấy buồn cười à?”
“..” Phó Kình Hiên bị mắc lại, anh đột nhiên không nói nên lời.
Vì những gì cô nói đều là sự thật.
Dù lúc làm những việc ấy, không phải là †ừ suy nghĩ và ý chí thực sự của anh, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra.
Hít một hơi thật sâu, Phó Kình Hiên bình tính lại trước và nhìn Bạch Dương: “Tôi thừa nhận những gì tôi đã làm sai trong quá khứ, và tôi sẽ bù đắp những gì tôi đã làm trong tương lai, nhưng hiện tại và quá khứ là hai chuyện khác nhau, Bạch Dương, em không thể trộn lẫn chúng lại được, Lương Triết đã cho đầu độc đứa trẻ và làm cho đứa trẻ bị dị dạng, việc này đã cấu thành tội cố ý giết người và phải báo cảnh sát! “
“Một đứa con mà tôi định phá thai, dị dạng thì sao. Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh để Tiểu Triết bị bắt đi!” Bạch Dươngcũng nhìn anh với thái độ rất mạnh mẽ.
Phó Kình Hiên cau mày không tin: “Em nói gì vậy? Dị dạng thì làm sao? Bạch Dương, đó là con của tôi!”
Điều này thích hợp để cô nói với tư cách là một người mẹ sao?
Tất nhiên Bạch Dương biết điều đó là không đúng, nhưng điều đó không quan trọng, cô không quan tâm Phó Kình Hiên nghĩ gì.
Bạch Dương buông cánh tay ra, lạnh lùng nói: “Nếu là con của ta thì sao? Nó không nên đến thế giới này, sự xuất hiện của nó là một sai lầm, vả lại, nó mới chỉ là một phôi thai, thậm chí còn chẳng được tính là công dân, làm sao có thể so sánh với vị trí của Tiểu Triết trong lòng tôi”
Tuy nhiên, dù nói như vậy nhưng trái tim cô vẫn nhói lên.
Lúc này, cô mới hiểu ra rằng thực ra cô không hề không quan tâm đến đứa trẻ như cô nghĩ từng nghĩ.
Nhưng Phó Kình Hiên không biết Bạch Dương đang nghĩ gì, anh lùi lại một bước và nhìn cô như một người xa lạ: “Được rồi, cho dù cô không quan tâm đến đứa trẻ đó, nhưng tôi thì có, bởi vì đó là con tôi, với tư cách như một người cha, chẳng lẽ không thể đòi công bằng cho nó sao?”
Bạch Dương chế nhạo: “Công bằng?
Phó Kình Hiên, không phải là anh đã biết tôi mang thai từ lâu rồi sao? Lúc đó anh đâu có như thế này, anh hoàn toàn không quan tâm tôi có bỏ đứa bé này hay không, bỏ nó đi anh càng vui, không bỏ thì anh cũng không sao, bởi vì dù sao anh cũng sẽ không thừa nhận nó, cho nên lúc đó không nhất thiết phải anh quan tâm đến đứa bé này, bây giờ anh lại đến thể hiện tình cảm cha con, anh không thấy nó muộn rồi sao?
Không thấy dối trá hay sao?”
Phó Kình Hiên cổ họng khô khốc: “Hóa ra tôi trong mắt em là như vậy sao?”
“Không phải tôi nhìn thấy anh như vậy, mà là anh đã làm như vậy” Bạch Dương châm chọc nhìn anh.
Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, muốn nói rằng không phải thế này, nhưng lời nói đến miệng lại không thể phun ra.
Có lễ, anh thực sự nghĩ như vậy nên anh chẳng thể nói được gì.
Phó Kình Hiên im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Em thật sự muốn để Lương Triết như vậy sao?”
Bạch Dương hạ mi: “ĐÚng thế”