Chương 777
“Được.” Anh đeo kính râm, nhẹ nhàng đồng ý.
Anh đeo cặp kính râm này trong thang máy, là đặc biệt đeo lên để các phóng viên không nhận ra mình, rước thêm rắc rối cho cô.
Mọi người đều biết rằng họ là vợ chồng cũ, anh lại là chồng sắp cưới của Cố Mạn Âm.
Bây giờ giữa Cố Mạn Âm và Bạch Dương xảy ra chuyện, nếu các phóng viên phát hiện ra anh vừa chia tay Cố Mạn Âm trở về bên vợ cũ Bạch Dương chắc chắn sẽ tung tin bốn phía mang đến phiền phức cho cô.
Đây là lý do anh đeo kính râm. May là cái kính râm này đủ lớn, anh cũng cố tình che mặt né tránh, những phóng viên này thực sự không nhận ra anh.
Mắt nhìn thấy xe rồi, Bạch Dương lấy chìa khóa xe ra bấm hai lần, mở khóa cửa.
Nhưng vừa đưa tay ra định mở cửa, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy tới, kèm theo giọng nói ác ý: “Đi chết đi đồ đàn bà xấu xa!”
“Cái gì?” Bạch Dương theo bản năng quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cô còn chưa thấy gì đã bị người ôm lấy.
Phó Kình Hiên ôm cô tránh sang một bên.
Giây tiếp theo, Bạch Dương vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng thủy tỉnh vỡ nát cùng tiếng xẹt xẹt như âm thanh của dòng điện.
“Ưm…’ Phó Kình Hiên đột nhiên rên lên một tiếng.
Bạch Dương nghe thấy tia đau đớn từ trong giọng nói của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt †ái nhợt cùng những giọt mồ hôi lạnh của anh, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?”
Phó Kình Hiên không trả lời chỉ buông cô ra, rồi dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, còn tay phải lại hơi run lên.
Bạch Dương nhìn xuống, hít sâu một hơi: “Anh … tay của anh…”
“Tay của tôi không sao, còn em? Em không sao chứ?” Phó Kình Hiên ngẩng mặt †ái nhợt nhìn khắp người cô, không che giấu được sự căng thẳng trong ánh mắt.
Môi Bạch Dương mấp máy, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Anh không quan tâm bản thân bị thương lại quan tâm cô có sao không.
Anh có ngốc không vậy?
Thấy Bạch Dương không trả lời, mặt Phó Kình Hiên căng thẳng: “Em bị thương à?”
“Tôi không.” Bạch Dương lắc đầu.
Phó Kình Hiên nhìn cô hai giây, sau khi xác định cô không nói dối, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười yếu ớt: “Vậy thì tốt”
Bạch Dương cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Tốt cái gì mà tốt, tay anh thành ra như vậy rồi!”
“Không sao.” Vẫn câu nói cũ của Phó Kình Hiên.
Bạch Dương chỉ vào tay anh, giận đến bật cười: “Thế này còn nói là không sao?”
Trên mu bàn tay phải của anh có một vết thương lớn đỏ tươi, vết thương rỉ máu, máu thịt nham nhở, mép vết thương vẫn còn cháy đen, là vết thương hình thành do ăn mòn.
Thứ gì có thể ăn mòn da thịt nhanh chóng như vậy, chỉ có thể là axit sunfuric Nghĩ đến đây, Bạch Dương lạnh lùng nhìn vị trí cô vừa đứng. Cô nhìn thấy cánh cửa đã bị axit sunfuric ăn mòn gần hết sơn xe, trên mặt đất còn sủi bọt. Ngay lập tức cô biết chuyện gì vừa xảy ra.