CHƯƠNG 762
Bạch Dương nắn nắn cái trán: “Được rồi, chẳng qua lúc anh đi lên không bị phóng viên ngăn lại sao?”
Bây giờ điều mà cô lo lắng là lỡ mà anh bị phóng viên ngăn lại thì chẳng phải chuyện anh tới Thiên Thịnh ngày hôm nay sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao?
Đến lúc đó những anh hùng bàn phím trên mạng lại tới tấn công cô.
Có vẻ như là nhìn ra được điều mà Bạch Dương lo lắng nên Phó Kình Hiên lấy ghế dựa ra ngồi xuống: “Yên tâm đi, đám phóng viên kia bị tôi cho người lôi đi cả rồi”
Trên đường tới đây, anh đã gọi cho công †y bảo an để bên đó cử một đội vệ sĩ qua đây dọn sạch tất cả phóng viên bên ngoài Thiên Thịnh và đám người dùng mạng xã hội có ác ý với cô rồi.
Chẳng qua hình như lúc này anh không nhìn thấy người dùng mạng xã hội thì phải.
“Dọn sạch rồi ư?” Bạch Dương sửng sốt, sau đó vội vàng đi về phía cửa sổ sát đất cúi đầu xuống nhìn xem.
Quả nhiên nhìn thấy phía dưới đã không còn tên phóng viên nào. Cô xoay người trở lại vị trí vừa rồi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông kia: “Cảm ơn anh.”
“Hử?” Phó Kình Hiên đang nghĩ chuyện gì đó nên không nghe thấy lời cô nói.
Bạch Dương lại cho rằng anh cố ý làm bộ như không nghe, muốn bắt cô lớn tiếng nói lại lần nữa nên trong lòng cô hơi không thoải mái.
Chỉ là nghĩ đến việc dù là đuổi những phóng viên kia đi hay ém tin tức trên mạng xuống thì tất cả đều có sự giúp đỡ của anh, cô lại không có lý do gì để tức giận với anh nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi cúi mình nói với Phó Kình Hiên: “Tôi nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đuổi phóng viên đi. Cũng cảm ơn anh vì đã đè tin tức xuống giúp tôi.”
Phó Kình Hiên hơi không thích cô nói lời cảm ơn với anh một cách xa lạ như thế.
Thế là anh thò tay ra muốn kéo cô.
Nhưng Bạch Dương lại tránh được trước, tự mình đứng thẳng người lên.
Màu mắt của Phó Kình Hiên trở nên u ám. Sau khi miết thẳng ngón tay lại một chút, anh thả tay xuống, đè nén mất mát trong lòng xuống rồi khẽ mở đôi môi mỏng đáp: “Việc nên làm mà thôi. Em không cần cảm ơn tôi.”
“Không, chẳng có việc gì là nên làm cả.
Anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi làm những việc đó. Thế nên tôi sẽ trả ơn anh.” Bạch Dương nhìn anh rồi nghiêm túc nói.
Phó Kình Hiên hơi nhíu mày, muốn nói không cần cô trả ơn, đây là anh cam tâm tình nguyện làm vì cô.
Nhưng anh biết nếu mình nói vậy chắc chắn cô sẽ không chịu nhận.
Chẳng bằng cứ để như vậy, ít nhất giữa bọn họ vẫn có quan hệ ân nhân.
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương thấy anh đồng ý thì nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi hỏi: ‘Đúng rồi, tổng giám đốc Phó, anh đến đây có việc gì sao?”