CHƯƠNG 726
Nếu như Tử Yên bị người khác xâm hại là chuyện ngoài ý muốn, như vậy người xâm hại Tử Yên chắc chắn sẽ không vứt Tử Yên vào phố xá đông người vì sợ sẽ bị bắt lại.
Nhưng người xâm hại Tử Yên lại cố ý vứt Tử Yên ở chốn phố xá náo nhiệt, cố ý khiến cho Tử Yên bị phơi bày trước mặt công chúng, là vì muốn hủy hoại Tử Yên.
Cho nên chuyện này nhìn thế nào đi nữa cũng có một bàn tay lén lút thao túng sau lưng.
Mà người có khả năng làm chuyện này nhất chính là Bạch Dương.
Chỉ có cô mới có mối thù không đội trời chung với Tử Yên!
Nghe Cố Việt Bân chất vấn, Bạch Dương tức giận: “Thế nào, tìm không được hung thủ thật sự thì đổ oan lên đầu tôi à?”
Lương Triết ở bên cạnh cô không nói gì, rũ mắt xuống.
Cố Việt Bân hừ lạnh: “Tôi cũng không phải đổ oan cho cô, trực giác nói cho tôi biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới côi”
Ánh mắt Bạch Dương lóe lên.
Ông ta nói không sai, chuyện này quả thật có liên quan đến cô.
Mặc dù là do Lâm Diệc Hàng ra tay, nhưng Lâm Diệc Hàng cũng là vì cô, cho nên nói chuyện này có liên quan đến cô là đúng!
Có điều như thế thì đã sao, cô không thừa nhận không phải là được rồi sao.
Nghĩ vậy, Bạch Dương nhếch môi: “Chỉ dựa vào trực giác đã lập tức buộc tội tôi, khó trách bây giờ tập đoàn Tam Thịnh ngày càng ngày không ổn, nghe nói tổng giám đốc Phó đã hủy bỏ tất cả hợp tác giữa Phó thị và Tam Thịnh, thật sự là chúc mừng tổng giám đốc Cố nha.”
“Cô…” Cố Việt Bân tức xì khói, một hồi lâu mới cười nhạt nói một câu: “Quả là một con nhóc miệng mồm lanh lợi!”
Đứa nhóc con này rõ ràng là đang chế nhạo ông ta bây giờ đang quản lý Tam Thịnh dựa theo trực giác, không có bản lĩnh thật sự!
Hơn nữa còn chế nhạo ông ta đăng video đắc tội Phó Kình Hiên mà còn cho rằng Phó Kình Hiên sẽ không hủy bỏ hợp tác, nhưng sau đó bị Phó Kình Hiên làm bế mặt.
Đứa nhóc con này quả thật đúng là không dễ đối phó mà!
Cố Việt Bân âm trầm nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn mỉm cười đối diện với ông †a: “Cảm ơn tổng giám đốc Cố đã khen ngợi, tôi cảm thấy miệng mồm lanh lợi cũng không có gì mà không tốt, ít nhất khi gặp phải người đáng ghét, tôi có thể nói người đó giống như cháu trai, tổng giám đốc Cố, ông nói thử xem?”
Khóe miệng Cố Việt Bân co giật, làm sao mà không nghe ra được cô đang ám chỉ ông ta.
Nhưng mà ông ta lại không thể nổi giận, bằng không thì không phải đã thừa nhận bản thân ông ta là cháu trai rồi sao?
Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân liên tục hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười giả dối: “Cô nói đúng lắm!”
“Phụt!” Lương Triết lập tức không nể mặt mà bật cười.
Cố Việt Bân trừng mắt nhìn cậu ta, giống như muốn trừng ra hai cái lỗ trên người cậu ta vậy.
Lương Triết nhận thấy được cho nên chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, chăm chú nhìn ông ta.