CHƯƠNG 718
Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Đi nghe đi.”
Được cho phép, trợ lý Trương lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của người gọi, anh ta khế nhướng mày, sau đó nghe máy.
Hai phút sau, anh ta cúp điện thoại, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, anh Thời tới rồi!”
Nghe vậy, bút trên tay Phó Kình Hiên lập †ức dừng lại, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt híp lại, giọng điệu lộ ra sự thúc giục: “Để anh ta lên đây!”
“Vâng, tôi sẽ đi đón anh Thời lên phòng làm việc.” Trợ lý Trương nói xong, lập tức đi ra ngoài đón người.
Rất nhanh, Thời Trạch đã xuất hiện ở phòng làm việc của Phó Kình Hiên, anh †a còn mặc một thân áo trắng quần trắng cùng với vẻ mặt không chút biểu cảm nào.
Sắc mặt Phó Kình Hiên lạnh nhạt nhìn anh ta.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Phó Kình Hiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.
“Xin lỗi, tôi không biết trái tim hiện tại của tôi là của em trai cậu.” Phó Kình Hiên đứng lên nói.
Ánh mắt màu xám bạc rơi trên ngực anh: “Là Thời Khiêm tự nguyện cho cậu, cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi”
Tự nguyện sao?
Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ lóe lên.
Có lẽ trái tim thực sự là do Thời Khiêm †ự nguyện cho anh, giống như Thời Khiêm cũng tự nguyện đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Cố Tử Yên và để Thời Trạch thôi miên anh vậy.
Nhưng tai nạn xe hơi của Thời Khiêm, anh vẫn cho rằng có vấn đề.
Hơn nữa dường như Thời Trạch chưa nhận ra được có vấn đề.
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” Thời Trạch không biết Phó Kình Hiên đang suy nghĩ cái gì, anh ta nhìn Phó Kình Hiên hỏi.
Phó Kình Hiên thu hồi suy nghĩ, hơi gật đầu: “Có thể” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quên đi, tạm thời không nên nói cho Thời Trạch biết thì hơn.
Đợi đến khi có kết quả điều tra rồi nói sau cũng không muộn.
Thời Trạch bảo Phó Kình Hiên ngồi xuống.
Sau khi Phó Kình Hiên ngồi xuống xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh mím môi nói: “Lâm Diệc Hàng nói, tôi có một đoạn ký ức bị phong tỏa, rốt cuộc đó là ký ức gì vậy”
Lúc trước khi anh bị đau đầu, những hình ảnh hiện lên trong đầu chắc chắn chính là ký ức mà anh đã bị giấu kín.
Thế nhưng hình ảnh lóe lên quá nhanh, căn bản là anh không thể nhìn rõ được, cho nên hiện tại cũng không biết rốt cuộc đó là ký ức gì.
Biểu cảm và ánh mắt của Thời Trạch vẫn không có bất kỳ dao động nào, anh ta lạnh lùng trả lời: “Đó là kí ức khi cậu phát hiện Cố Tử Yên không phải Bạch Dương.”
“Cái gì?” Con ngươi Phó Kình Hiên co rụt lại, sau đó sắc mặt thâm trâm mà nhìn anh ta: “Ý của anh là, tôi đã phát hiện Cố Tử Yên không phải Bạch Dương từ lâu rồi sao?”
“Đúng!” Thời Trạch đeo găng tay trả lời.
Phó Kình Hiên siết chặt tay, toàn thân tản ra khí lạnh áp chế vô cùng mạnh mẽ.