CHƯƠNG 699
“Không có!” Bạch Dương thoáng tỏ vẻ chột dạ, sau đó cô chuyển chủ đề: “Được rồi, cô đến văn phòng thám tử điều tra một người giúp tôi.”
“Sếp Bạch cứ dặn.”
“Người đó tên Hứa Lệ, là bạn học đại học của tôi, cô điều tra xem bây giờ cô ta đang làm việc ở đâu, ông chủ là ai!” Bạch Dương híp mắt, trong mắt loé lên vẻ nhẫn tâm.
Cô không quan tâm Tiểu Lệ phản bội cô vì lý do gì, phản bội chính là phản bội, người phản bội đáng bị trừng phạt.
Cho nên cô muốn cho Tiểu Lệ nếm trải kết quả của việc phản bội mình!
“Được.” Đồng Khê gật đầu, lập tức đi làm theo.
Cùng lúc đó, trên xe Maybach.
Trợ lý Trương vừa lái xe vừa nhìn Phó Kình Hiên qua gương chiếu hậu, băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được †ò mò hỏi: “Tổng Giám đốc Phó, anh và cô Bạch nói rõ mọi chuyện chưa?”
Phó Kình Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt loé lên tia sáng, ừ một tiếng.
Trợ lý Trương sáng mắt lên: “Cô Bạch có tha thứ cho anh không?”
“Không.” Phó Kình Hiên mím môi trả lời.
Trợ lý Trương suýt vô tình đạp nhầm phanh xe: “Không? Sao có thể chứ? Không phải anh đã nói việc anh và cô ấy là bạn qua thư rồi sao? Sao cô ấy không chịu tha thứ cho anh? Chẳng lẽ anh không nói với cô ấy anh nhầm giữa cô ấy và Cố Tử Yên à?”
“Nói rồi, nhưng việc cô ấy thật sự để ý là †rong sáu năm tôi kết hôn với cô ấy, tại sao vẫn không nhận ra cô ấy.” Phó Kình Hiên lạnh lùng nói.
“Đúng thế thật.” Trợ lý Trương bĩu môi.
Sau đó, anh ta lại nói: “Nếu tôi là cô Bạch, chắc chắn tôi cũng sẽ để ý, tôi có thể không ngại việc lúc đầu anh nhận lầm người, nhưng sáu năm mà anh vẫn không nhận ra tôi, vậy trong lòng tôi chắc chắn không vui, nhưng không phải Tổng Giám đốc cố ý không nhận ra cô Bạch, chẳng qua là anh bị thôi miên thôi, nếu anh không bị thôi miên, tôi tin chắc chắn anh sẽ sớm phát hiện ra Cố Tử Yên là kẻ giả mạo.”
Phó Kình Hiên im lặng không đáp.
Trợ lý Trương chợt nghĩ đến điều gì, anh †a trợn to mắt hỏi: “Tổng Giám đốc Phó, cô Bạch nghe việc anh bị thôi miên mới không nhận ra cô ấy, cô ấy cũng không… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi không nói với cô ấy là mình bị thôi miên.” Phó Kình Hiên trả lời.
Trợ lý Trương trợn tròn mắt: “Tại sao?”
Có phải anh bị ngốc không?
Phó Kình Hiên gác tai lên cửa sổ, chống cằm nói: “Không cần thiết, tôi nói chuyện này với cô ấy chẳng khác nào đang ra vẻ đáng thương, lợi dụng để cô ấy mềm lòng tha thứ cho tôi.”
Lúc đầu anh thật sự muốn nói mình bị thôi miên, sau khi bị cô ngắt lời, anh mới nhận ra nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Việc này…” Trợ lý Trương im lặng một lúc, mấy giây sau mới gật đầu: “Đúng là hơi có cảm giác lợi dụng.”
Phó Kình Hiên xoa mi tâm: “Hơn nữa dù tôi nói với cô ấy mình bị thôi miên, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, nhưng vẫn sẽ không tái hôn với tôi.”
“Tại sao?” Trợ lý Trương hơi khó hiểu.
Phó Kình Hiên giải thích: “Cô ấy không yêu tôi, cho nên tha thứ là một chuyện, có tái hôn với tôi hay không lại là một chuyện khác.”
“Thì ra là thế.” Trợ lý Trương bừng tỉnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.