CHƯƠNG 678
“Dương Dương à, có phải bà làm phiền cháu lúc cháu đang ngủ không?” Bà cụ mới nhớ ra giờ đang là nửa đêm, vội vàng xin lỗi.
Bạch Dương bật đèn lên, ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đáp lại: “Không sao ạ, cháu mới vừa chợp mắt thôi chứ chưa ngủ say ạ”
“À thế hả” Bà cụ gật đầu, rồi lại có vẻ chần chờ.
Bạch Dương nghe thì nhận ra là bà muốn nói chuyện gì đó, cười nhẹ rồi nói: “Bà ơi, bà muốn nói gì cứ nói đi ạ, cần gì phải khách khí với cháu nữa.”
Bà cụ xoa đầu gậy chống, cười khổ: “Là như thế này Dương Dương à, Kình Hiên nói…”
Bạch Dương vừa nghe đã biết, nhắm mắt lại, nói: “Bà ơi, bà muốn nói là Tổng giám đốc Phó yêu cháu hay sao?”
“Dương Dương, sao cháu lại biết?” Bà cụ kinh ngạc, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Bạch Dương nhếch mép, nói: Bởi vì ba giờ trước Tổng giám đốc Phó đã nói với cháu rồi ạ”
“Vậy Dương Dương cháu nghĩ thế nào?”
Bà cụ hỏi.
Bạch Dương lắc đầu, trả lời: “Cháu chẳng nghĩ thế nào cả. Chỉ là cháu thấy giả dối quá. Cháu kết hôn với anh ta sáu năm trời, từ xưa tới nay anh ta chưa bao giờ yêu cháu cả, sau khi ly dị rồi cũng không. Xong tự dưng hôm nay gọi tới bảo với cháu là anh ta yêu cháu. Cháu nói thật cho dù là ai đi nữa cũng sẽ chẳng tin được đâu”
“Đúng thật.” Bà cụ cảm khái: “Nhưng mà Dương Dương này, Kình Hiên nó không lừa cháu đâu. Nó nói thật đấy, nó thật sự yêu cháu mà”
Bạch Dương thì chỉ nghĩ bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định kết đôi cô với Phó Kình Hiên, lấy tay xoắn tóc nói: “Vâng bà ạ. Giờ không còn sớm nữa. Bà cũng lớn tuổi rồi nên mau đi nghỉ ngơi đi chứ đừng thức khuya nữa ạ. Cháu thấy hơi mệt rồi ạ. Hôm khác cháu sang thăm bà. Chúc bà ngủ ngon ạ.”
Nói rồi cô cúp điện thoại luôn.
Bà cụ lấy điện thoại xuống, thở dài bất đắc dĩ.
Má Phùng hỏi: “Mợ chủ không tin sao a?”
“Ai mà tin chuyện đó được.” Bà cụ cười khổ nói tiếp: “Dương Dương chắc là không muốn nói về chuyện này cho lắm. Lần đầu tiên thấy con bé cúp điện thoại tôi nhanh như thế.”
Má Phùng cười nói: “Thật vậy, trước đây cậu chủ đối xử với cô chủ thế nào. Mợ chủ không tin cũng bình thường thôi.
“Tôi còn định nói giúp Kình Hiên một hai câu, nhưng giờ nhìn thì thấy bà già này nói cũng không hay cho lắm. Thôi thì sau này cứ để cho nó tự ra tay lay động Dương Dương đi thôi” Bà cụ cất di động đi, giọng bất đắc dĩ.
Má Phùng lại đỡ bà: “Thôi bà đừng quan †âm tới nữa ạ. Đây là chuyện của mợ chủ với cậu chủ, cứ để cho hai người họ xử lý đi ạ”
“Ừ bà nói cũng phải, người trẻ tuổi làm chuyện của người trẻ tuổi. Bà cụ này đã quan tâm nhiều quá rồi, có khi lại bị chúng nó cười chê. Thôi, về đi thôi” Bà cụ cười nói.
Ở Vịnh Tiên Thủy, Bạch Dương để điện thoại xuống, lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt.
Ba tiếng trước, Phó Kình Hiên tìm đến tận cửa tỏ tình với cô. Giờ bà cũng gọi tới nói với cô như thế.
Rốt cuộc là Phó Kình Hiên muốn làm cái gì?
Nếu như là muốn chỉnh cô thì việc gì phải lôi cả bà cụ vào đây.
Cô đang suy nghĩ thì Bạch Dương chợt thấy đối diện cửa sổ sát đất lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng kia rất là sáng, thậm chí còn chiếu thấu luôn cả rèm cửa sổ.