CHƯƠNG 675
“Chỉ bởi tất cả những gì anh đã làm với Bạch Dương suốt sáu năm qua!” Trình Minh Viễn khoanh tay lại, nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh dùng bạo lực lạnh với Bạch Dương trong sáu năm qua, chắc hẳn anh vẫn chưa quên đâu nhỉ? Thế nên anh có tư cách gì để tái hôn với cô ấy? Chỉ vì anh nhận ra mình yêu cô ấy ư? Phó Kình Hiên, anh không cảm thấy chuyện này nực cười quá à?”
Nghe những lời châm chọc của anh ta, Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm.
Đúng, anh không phủ nhận những gì anh đã làm với Bạch Dương trong quá khứ.
Thế nhưng bây giờ anh đã biết sai rồi, anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội.
Trình Minh Viễn không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, anh ta day day huyệt Thái Dương, nói: “Kình Hiên, nói thật nhé, em cảm thấy anh chẳng xứng với cô ấy chút nào, anh biết không? Lúc anh không yêu cô ấy, anh xem cô ấy như không khí, lúc anh phải lòng cô ấy rồi, anh lại muốn đuổi theo níu kéo cô ấy, anh coi Bạch Dương là gì chứ? Món đồ chơi gọi là đến, đuổi là đi à?”
Phó Kình Hiên không được vui cho lắm, híp mắt nói: “Đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi!”
“Đúng, đây là suy đoán của em, thế nhưng cách anh làm không phải như thế à? Anh không yêu Bạch Dương, tại sao anh lại đồng ý kết hôn với Bạch Dương, Bạch Dương người ta nói, chỉ cần anh từ chối, cô ấy sẽ không ép buộc anh, song anh đã không từ chối, không phải ư?”
Trình Minh Viễn nhìn anh: “Nếu anh không từ chối, thì khi đó chính anh tự nguyện, vậy mà sau khi kết hôn, anh lại chẳng quan tâm đến Bạch Dương chút nào, mặc cho cô ấy bị người thân anh khinh thường bắt nạt, thậm chí chính anh cũng nằm trong số người bắt nạt cô ấy, lúc đó cô ấy yêu anh biết bao, thế nên thái độ của anh với Bạch Dương khiến cô ấy đau lòng thế nào, anh có biết không?”
Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì.
Anh biết, đương nhiên là anh biết.
Anh còn nhớ rõ hồi mới vừa kết hôn, ánh mắt cô dành cho anh rạng rỡ nhường nào, tựa như lấp lánh ánh sao, thế nhưng dần dần, những tia sáng trong mắt cô biến mất, đổi thành một mảnh tro xám ngắt, ngay cả con người cô cũng trở nên trầm lặng u tối.
Song vào giờ phút ấy, anh đã làm những gì?
Chẳng hề quan tâm vì sao cô lại trở nên như vậy, trái lại còn cảm thấy bực bội khi nhìn cô!
Chính anh là người có lỗi với Bạch Dương!
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khôn nguôi như kim đâm.
Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Trình Minh Viễn thở dài: “Anh cho rằng những tổn thương anh gây ra cho Bạch Dương chỉ có thế thôi sao?”
Mí mắt Phó Kình Hiên khẽ run.
Trình Minh Viễn lại nói: “Khi Cố Tử Yên vừa mới tỉnh lại, vậy mà anh lại bắt Bạch Dương dọn ra khỏi dinh thự nhà họ Phó, chỉ để nhường chỗ cho Cố Tử Yên, lúc ấy hai người vẫn chưa ly hôn còn gì, Bạch Dương vẫn là vợ của anh, anh bắt người vợ danh chính ngôn thuận của mình nhường chỗ cho kẻ thứ ba, hành động quá đáng như thế, ngay cả những tên ăn chơi trác táng như Lý Trấn Nam cũng không làm được, người tiếp nhận tinh hoa giáo dục như anh lại làm được.”
Nói đến đó, anh ta vẫn thấy khó hiểu mà nở nụ cười: “Kình Hiên, anh có biết lúc em nghe chuyện này em hoài nghi ra sao không, thậm chí em còn nghi ngờ anh bị ma nhập đấy, hơn nữa điều quan trọng nhất là, anh làm như vậy, không thể nghi ngờ là đã cắm dao vào lòng Bạch Dương rồi”
“Đó không phải là ý của anh!” Phó Kình Hiên bỗng nhiên ngước mắt đáp lời.
Thế nhưng chính anh cũng rõ ràng, dù cho có phải bị thôi miên hay không.
Từ đầu đến cuối anh không có cách nào phủ nhận, anh thật sự đã làm những việc này.
Trình Minh Viễn lắc đầu: “Cho dù có phải ý của anh hay không thì bây giờ nói những lời này đâu có ích lợi gì, mấy tháng qua, Cố Tử Yên liên tục hãm hại Bạch Dương, không phải anh vẫn cứ bình chân như vại không làm bất cứ chuyện gì à? Thế nên anh còn mặt mũi nào mà theo đuổi Bạch Dương, tái hôn với Bạch Dương? Kình Hiên, anh buông tha Bạch Dương đi, vất vả mãi cô ấy mới hết tình cảm với anh và về là chính mình, anh không giúp cô ấy được ư?”