CHƯƠNG 637
Giám đốc đứng bên cạnh xem hết cuộc chiến này, trong lòng thầm nghĩ.
Chiến tranh của phụ nữ thật là đáng sợt “Các người. .. Các người . ” Cố Tử Yên chỉ vào Bạch Dương cùng Lương Triết, ngón tay đều tại run rẩy kịch liệt.
Nhưng Bạch Dương và Lương Triết vốn không nhìn cô ta, áp dụng quy tắc không so đo với chó.
Cố Tử Yên suýt nữa ngất đi, quay đầu nắm góc áo của Phó Kình Hiên, trong mắt đầy oán trách: “Kình Hiên, bọn họ mắng em, anh không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy rồi!” Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi sự châm chọc, nhàn nhạt trả lời.
Anh cảm thấy mắng rất hay.
Cố Tử Yên không thể tin mở to mắt nhìn anh: “Anh nghe thấy mà lại không giúp em?”
Bạch Dương và Lương Triết cũng nhìn Phó Kình Hiên.
Đúng vậy, vừa rồi bọn họ Cố Tử Yên mắng như thế, anh không hề đứng ra giúp đỡ.
Không phải anh rất yêu Cố Tử Yên, không thể để Cố Tử Yên chịu tủi thân à, sao vừa rồi lại để Cố Tử Yên bị mắng?
Chuyện này không bình thường!
Phó Kình Hiên thông qua vẻ mặt của Bạch Dương thay đổi mà đoán được cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt tối lại.
Anh muốn nói cho cô biết anh không yêu Cố Tử Yên, Cố Tử Yên có tủi thân hay không cũng không liên quan đến anh.
Nhưng trực giác nói cho anh biết không thể nói, nếu anh nói ra thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, làm cho anh muốn coi nhẹ cũng khó.
Phó Kình Hiên buông Cố Tử Yên ra, đút †ay vào túi quần nắm chặt lại, giọng lạnh lùng trả lời: “Anh không tiện giúp.”
“Sao anh không tiện giúp?” Cố Tử Yên không hiểu.
Bạch Dương nhíu mày.
Cô cũng tò mò vì sao anh không tiện giúp.
Phó Kình Hiên mím môi, không thay đổi sắc mặt nói: “Bạch Dương hoàn toàn không ám chỉ em là chó, em tự mở miệng nhận lấy, nếu như anh mở miệng nói giúp em thì không phải chứng tỏ em thật sự là chó sao?”
Anh hơi nhấn mạnh chữ chó.
Bạch Dương không biết có phải mình nghe lầm hay không, cô nghe ra được anh hơi nhấn mạnh.
Anh nhấn mạnh cái gì, nhấn mạnh Cố Tử Yên là chó?
Bạch Dương bật cười vì suy nghĩ này, lập tức lắc đầu.
Làm sao có thể!
Chắc chắn mình đã nghe lầm.
Cố Tử Yên là bé cưng của anh, sao anh lại nghĩ Cố Tử Yên là chó.
Cố Tử Yên không nghe ra giọng điệu của Phó Kình Hiên không đúng lắm, cắn môi gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”
Mặc dù trong lòng cô ta có cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Phó Kình Hiên biết cô ta sẽ không cố tình gây sự nữa, lông mày nhíu chặt cũng thả lỏng.