Không có ai biết lúc này anh phải chịu đau đớn thế nào, trái tim của anh đau đến muốn nổ tung, âm thanh trong đầu đang không ngừng thúc giục anh, nói anh giành lại bác sĩ kiểm tra cho Cố Tử Yên, không cần quan tâm đến Bạch Dương, cứ để Bạch Dương đau đớn, Bạch Dương tổn thương.
Nhưng vì sao? Vì sao anh phải làm theo, vì sao muốn anh để Bạch Dương đau đớn?
Cùng lắm thì lực lượng thần bí kia giết chết anh, nói không chừng anh còn có thể được giải thoát.
Không sai, lúc này Phó Kình Hiên hiểu rõ có một lực lượng thần bí đang khống chế anh, thao túng anh phải yêu Cố Tử Yên, đối xử tốt với Cố Tử Yên.
Có lễ, anh chưa từng yêu Cố Tử Yên, trước kia anh cho rằng đó là yêu bởi vì lực lượng thần bí làm cho anh sinh ra ảo giác, khiến anh cảm thấy mình yêu Cố Tử Yên.
Mà hiện tại anh không nghĩ mình yêu Cố Tử Yên, anh yêu bạn qua thư Phong Diệp rực rỡ như mặt trời, tính cách và nhân phẩm của Cố Tử Yên hoàn toàn khác với Phong Diệp, không thể nào bởi vì cô ta là người thực vật sáu năm, tính cách và nhân phẩm sẽ hoàn toàn thay đổi, cho nên cách giải thích duy nhất Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.
Nhưng nói như vậy lại xuất hiện một sơ hở, trước kia anh chưa từng phát hiện ra, chuyện này bình thường sao? Anh chắc chắn rất không bình thường.
Lực lượng thần bí kia đang che giấu anh, cố ý không để cho anh phát hiện Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp.
Anh không biết tại sao lực lượng thần bí phải bảo vệ Cố Tử Yên, nhưng không quan trọng, lực lượng thần bí muốn điều khiển anh, vậy anh sẽ chống lại đến cùng.
“Hừ… ” Phó Kình Hiên đau đớn phát ra tiếng, một giây sau, anh đột nhiên đứng không vững, quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt đầy đau khổ.
Tất cả mọi người thấy vậy thì sợ hãi.
Chuyện gì vậy?
Sao anh lại giống như vừa rồi?
Bạch Dương nghi ngờ mím môi đỏ.
Hình như anh rất đau đớn, chẳng lẽ anh đột nhiên phát bệnh mà cô không biết?
“Kình Hiên.” Cố Tử Yên muốn đi tới đỡ Phó Kình Hiên lên.
Phó Kình Hiên đẩy cô ta ra.
Vì thế anh thiếu một tay để vịn vào bàn, cơ thể không chịu được ngã xuống đất, ngược lại đúng lúc ngã về phía Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn vậy thì vô thức đưa tay không bị thương đỡ lấy anh.
Không ngờ Phó Kình Hiên vừa tiếp xúc với cô thì cơn đau đớn lại giảm bớt.
Phó Kình Hiên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bạch Dương.
Anh vô cùng chắc chắn lúc Bạch Dương đụng vào mình thì anh không còn đau đớn như vậy.
Cho nên có lẽ. .. Cô là chìa khoá giúp anh thoát khỏi lực lượng thần bí, hoặc nói là .. Thuốc giải!
Phó Kình Hiên nghĩ đến đây thì đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng.
Anh nắm chặt tay của Bạch Dương, giống như muốn nhập tay của cô vào lòng bàn tay của mình.
Mà anh làm như thế thì cơn đau đớn lại giảm bớt, thậm chí ngày càng nhẹ, gần như không cảm nhận được.