CHƯƠNG 630
Mấy ngây sau kia cơn đau đớn hoàn toàn biến mất, nếu không phải trên trán đã †oát mồ hôi lạnh, anh nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là giả.
Phó Kình Hiên cụp mắt che đi vẻ kinh ngạc và tức giận trong lòng.
Vừa rồi anh chỉ muốn thử một chút, nếu như anh làm theo lời âm thanh kia, cơn đau đớn có thể biến mất hay không.
Không ngờ anh thử một lần lại thật sự biến mất.
Bởi vì anh không muốn dỗ dành Cố Tử Yên, cho nên trái tim mới đau đớn, bởi vì anh dỗ dành cô ta, trái tim của anh mới tốt hơn, tình hình kỳ lạ này làm cho một người chưa từng tin vào tà ma như anh lúc này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cũng không biết lần tiếp theo anh không đối xử tốt với Cố Tử Yên thì có còn xuất hiện tình huống này hay không.
Cố Tử Yên không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, nhìn thấy sắc mặt anh dần khôi phục lại bình thường, cả người thở phào: “Tốt rồi, Kình Hiên, anh không sao cả.”
Phó Kình Hiên mím môi không nói chuyện, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Cố Tử Yên cũng không phát hiện ra điều gì không đúng, quay lại chỗ ngồi xuống.
Giám đốc dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất xong, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Thưa anh, anh không sao chứ? Hay là tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh nhé?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người này dùng gậy chống, vừa rồi đột nhiên phát bệnh, mặc dù bây giờ có vẻ tốt hơn, nhưng anh ta vẫn không yên tâm.
Lỡ lát nữa anh lại xảy ra chuyện, chết †rong nhà hàng của bọn họ thì rất phiền phức.
“Không sao, không cần tìm bác sĩ, vừa rồi tôi làm vỡ ly, nhớ tính tiền là được.” Phó Kình Hiên xoa trán nói.
Giám đốc nhìn chằm chằm anh môt lúc lâu, cuối cùng vẫn tin tưởng anh: “Vậy được, không quấy rầy hai người ăn cơm, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi.”
“Ừm” Phó Kình Hiên gật đầu.
Giám đốc rời đi.
Bạch Dương đột nhiên cười một tiếng.
Tiếng cười thu hút sự chú ý của ba người Phó Kình Hiên.
“Chị, chị cười cái gì?” Lương Triết hiếu kì hỏi.
Bạch Dương trộn salad: “Tôi đang cười một người ngoài cũng biết lo lắng cho sếp Phó đã tốt lên hay không, nhưng cô Cố là vợ sắp cưới của sếp Phó lại có một phong cách riêng, sếp Phó nói không sao thì đã †in tưởng, không hề hỏi thăm dư thừa, cô Cố, tôi thật sự yêu sếp Phó không?”
“Cô Bạch có ý gì, tôi thật sự yêu Kình Hiên không là sao, tôi có yêu Kình Hiên hay không thì còn cần tôi nói sao?” Cố Tử Yên ném dao rĩa lên bàn.
Bạch Dương buông tay: “Tôi chỉ nghỉ ngờ hợp lý mà thôi, cô Cố phản ứng lớn như thế làm gì, chẳng lẽ tôi nói đúng, cho nên cô Cố chột dạ à?”
“Cô nói bậy bạ gì đó, ai chột dạ” Cố Tử Yên cắn môi, tủi thân nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh tin tưởng em đi, em không hề không quan tâm anh, em chỉ… “
“Được rồi, ăn cơm đi” Phó Kình Hiên mím môi cắt ngang, giọng điệu không kiên nhẫn không dễ dàng phát hiện ra.
Cố Tử Yên không nói lời nào, cầm lấy dao rĩa tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, bỗng nhiên mở miệng: “Tử Yên, mấy ngày nay anh nghĩ rất lâu, anh cảm thấy chúng †a nên.. “