Nhưng trong lòng của anh lại có một giọng nói, nếu như lúc trước Bạch Dương không chủ động nói chuyện ly hôn, có lễ Bạch Dương thật sự sẽ bị anh đối xử giống như trong mơi Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Phó Kình Hiên đè xuống suy nghĩ của mình, cầm điện thoại lên, giọng có chút khàn khàn: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Phó, hôm nay anh có đến tập đoàn không?” Trợ lý Trương ở trong điện thoại hỏi.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Có.”
“Vừa rồi Tổng giám đốc Cố gọi điện thoại hẹn trước, muốn gặp mặt anh, tôi nghe giọng nói của ông ta không tốt lắm, còn nhắc đến cô Cố, tôi đoán bởi vì hai ngày qua thái độ của anh đối với cô Cố làm cho Tổng giám đốc Cố có chút không vui, cho nên muốn tự mình nói chuyện với anh” Trợ lý Trương nói.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Tôi biết rồi, hẹn với ông ta đi.”
“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.
“Mặt khác cậu hẹn một bác sĩ tâm lý cho tôi.” Phó Kình Hiên nói.
Anh muốn tìm hiểu rốt cuộc trên người mình xảy ra vấn đề gì, vì sao khi anh nhìn Cố Tử Yên thì lại bị Cố Tử Yên ảnh hưởng.
“Bác sĩ tâm lý?” Trợ lý Trương hơi khó hiểu một chút: “Tổng giám đốc Phó, anh gặp hay ai khác?”
“Tôi” Phó Kình Hiên trả lời: “Gần đây áp lực có hơi lớn.”
“Vậy à” Trợ lý Trương gật đầu, cũng không nghi ngờ gì: “Vậy tôi sẽ hẹn bác sĩ Steve.”
“Không, đổi người khác, đừng hẹn Steve và Lâm Diệc Hàng.” Phó Kình Hiên nghiêm túc nói.
Hai người này, một người là bác sĩ của Cố Tử Yên, một người có quan hệ không tệ với Cố Tử Yên.
Nếu bọn họ biết anh muốn tư vấn tâm lý sẽ nhanh chóng truyền đến tai Cố Tử Yên.
“Được rồi, vậy tôi tìm người khác.” Mặc dù anh ta không biết vì sao Phó Kình Hiên phải làm như thế, nhưng anh ta là cấp dưới nên không hỏi nhiều, cứ làm theo lệnh là được.
Phó Kình Hiên cúp điện thoại thì vén chăn lên, vịn vào giường ngồi lên xe lăn đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cùng lúc đó, vịnh Tiên Thuỷ.
Bạch Dương thu chuẩn bị xong thì cầm lấy túi xách đi ra ngoài, dưới lầu Trình Minh Viễn đã đến.
“Lên xe đi, công chúa của tôi.” Trình Minh Viễn đứng trước cửa xe, mở cửa ghế sau ra, tư thế ưu nhã ga lăng.
Bạch Dương dở khóc dở cười: “Được rồi, làm tôi nổi cả da gà, còn công chúa nữa chứ.
Trình Minh Viễn cười ha ha: “Được rồi, không đùa nữa, lên xe đi.”
Bạch Dương gật đầu, cúi người lên xe.
Trình Minh Viễn cũng tranh thủ ngồi lên ghế lái, lái xe đến chỗ ở của Mạn Tình giả.
Trên đường, anh ta nói tình hình huấn luyện Mạn Tình giả cho Bạch Dương nghe, để Bạch Dương hiểu rõ về Mạn Tình giả hơn.
Nửa tiếng sau hai người đến chỗ ở của Mạn Tình giả, một căn nhà khá khiêm tốn dưới danh nghĩa của Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra.
Bạch Dương nhìn thấy người phụ nữ mở cửa là một người xấp xỉ tuổi của mình.
Dáng dấp cũng không quá xinh đẹp, mà làn da vàng như nến, người cũng rất gầy, có vẻ do thiếu dinh dưỡng thời gian dài gây ra, ngay cả quần áo trên người cũng không làm cho đầy đặn hơn.