Phó Kình Hiên cầm lấy bút máy ký †ên rồng bay phượng múa xuống tài liệu: “Giữa chúng tôi không có gì, tôi chỉ phát hiện trước kia thái độ của mình với Tử Yên không đúng lắm, muốn điều chỉnh lại mà thôi.”
“Nhưng anh lại không gặp cô ta.” Mắt kính Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng.
Phó Kình Hiên đóng tài liệu lại rồi để qua một bên, sau đó câm một tài liệu khác.
Bây giờ tình cảm của anh với Cố Tử Yên rất phức tạp, anh có thể cảm giác được mình không hề rung động với Cố Tử Yên, anh cũng loáng thoáng hiểu ra có lẽ mình không yêu Cố Tử Yên, cho nên anh không gặp cô ta.
Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân quan trọng cũng làm cho anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đó là anh phát hiện mình không có cảm giác gì với Cố Tử Yên, nhưng khi anh nhìn thấy Cố Tử Yên thì cảm xúc bị Cố Tử Yên khống chế, giống như trước kia, anh nhìn thấy Cố Tử Yên chịu tủi thân thì muốn dâng mọi thứ cho cô ta, mặc dù bây giờ cảm giác này đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn còn tồn tại làm cho anh có chút khó chịu.
Bằng chứng rõ nhất là hôm trước anh nhìn qua cửa kính của phòng bệnh đối mặt với Cố Tử Yên, lúc đó anh nhìn hai mắt Cố Tử Yên đỏ ngầu, trong lòng dâng lên nỗi đau lòng, muốn gọi cô ta vào, lau nước mắt cho cô ta, nói cô ta đừng khóc, nhưng anh còn chưa nói gì thì bà nội đã đuổi Cố Tử Yên đi.
Nhưng Cố Tử Yên vừa rời đi, cảm giác đau lòng kia cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, trong đầu cũng không còn suy nghĩ phải dỗ dành cô ta, cả người quay về trạng thái bình tĩnh trước đó, giống như vừa rồi chỉ là ảo tưởng.
Nhưng anh biết đây không phải là ảo tưởng, chỉ cần anh nhìn thấy Cố Tử Yên, suy nghĩ và tình cảm của anh sẽ bắt đầu không nằm trong khống chế của mình, giống như có một bàn tay vô hình nói Cố Tử Yên rất tốt, nói anh yêu Cố Tử Yên.
Phó Kình Hiên nghĩ như vậy thì bỗng nhiên nắm chặt bút máy, che đi sóng ngầm †rong mắt.
Lâm Diệc Hàng thấy Phó Kình Hiên đột nhiên không nói lời nào thì quay người ra ngoài.
Hành lang sảnh lớn tầng một của bệnh viện.
Cố Tử Yên đi ra ngoài thang máy thì thấy Bạch Dương cách đó không xa đi tới.
Bạch Dương cũng nhìn thấy cô ta, trên mặt cố ý hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô Cố, thật là trùng hợp.”
Cố Tử Yên không biết Bạch Dương đến †ìm mình, cô ta nắm chặt tay lại: “Cô đến bệnh viện làm gì?”
Không lễ cô đến gặp Kình Hiên?
Dường như Bạch Dương nhìn ra được Cố Tử Yên đang suy nghĩ gì, ánh mắt lóe lên ánh sáng, cong môi cười cười: “Tôi à, đương nhiên là đến thăm Tổng giám đốc Phó rồi, nghe nói anh ấy xảy ra tai nạn xe, tôi là vợ trước thì cũng nên đến thăm hỏi, dù sao cũng từng là vợ chồng, cô Cố, cô vừa thăm Tổng giám đốc Phó sao, vậy thì tốt rồi, làm phiền cô nói cho tôi biết số phòng của Tổng giám đốc Phó đi.”
“Cô đừng có mơi” Cố Tử Yên đỏ mắt trả lời.
Bạch Dương ra vẻ tiếc nuối thở dài: “Vậy à, được rồi, tôi đi hỏi y tá”
Cô nói xong thì định đi qua Cố Tử Yên vào thang máy.
Cố Tử Yên kéo tay cô lại: “Không được đi, tôi cảnh cáo cô, Bạch Dương, không cho phép đi gặp Kình Hiên, đó là chồng sắp cưới của tôi!”
“Thì sao chứ, không phải hai người còn chưa kết hôn à?” Bạch Dương cười như không cười nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên nghe cô nói câu này thì tức giận, cơ thể run nhè nhẹ: “Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ kết hôn!”
“Tôi thấy chưa chắc đâu, nghe nói hai ngày nay Tổng giám đốc Phó không gặp cô, có vẻ muốn chia tay với cô, đúng lúc †ôi có cơ hội rồi” Bạch Dương hất tóc cười duyên nói.
Nhưng trong lòng cô lại muốn nôn ra.
Thì ra giả vờ làm trà xanh lại buồn nôn như vậy, sau này cô sẽ không tiếp tục giả vờ nữa.